Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 810: Đột Kích 7




Trương Thiên Chân, Nam Canh Thần:

"Đã rõ."

Đây là kế hoạch phối hợp của Khánh Trần, nhân lúc trong cao ốc xảy ra hỗn loạn, Nam Canh Thần và Trương Thiên Chân vốn đã trốn ở đây từ đêm qua sẽ lẻn vào trong dòng người, tìm vị trí của sát thủ rồi báo lại cho Khánh Trần.

Lối an toàn chỉ có một, Trương Thiên Chân chạy lên từ tầng 18 còn Nam Canh Thần chạy lên từ tầng trệt, kiểu gì cũng sẽ gặp được sát thủ.

Mục tiêu của sát thủ này chỉ là tay súng bắn tỉa, không thể nào giết hết mấy ngàn người trong cao ốc, cho nên Trương Thiên Chân và Nam Canh Thần đều an toàn.

Chuyện họ phải làm, chính là quan sát.

Còn Lưu Đức Trụ lúc này còn đang suy nghĩ phía sau Khánh Trần....Vừa rồi Khánh Trần vừa mới khen hắn à?

Chắc là khích lệ thôi nhỉ!

Hai người từ lối an toàn đi xuống, Khánh Trần đưa Lưu Đức Trụ một khẩu súng lục, sau đó nói:

"Cầm làm quen trước đi, nhưng đừng nổ súng."

"Hả? Tại sao?"

Lưu Đức Trụ hơi bất ngờ.

Khánh Trần nói:

"Sợ ngươi bắn trúng ta."

Lưu Đức Trụ:

"...."

Quả thực ngay từ đầu Khánh Trần cũng không biết sát thủ làm cách nào tìm được hắn, cho đến khi hắn thấy tên bảo vệ lúc sáng đưa cho hắn giấy chứng nhận nằm trong số mấy tên sát thủ vừa chết.

Cho nên cách làm việc của những người này và Cửu Châu rất giống nhau, đều là những nhân viên khả nghi vào cao ốc để quan sát.

Mà Khánh Trần còn mang theo thùng dụng cụ to lớn, khiến đối phương chú ý.

"Trần ca."

Trong tai nghe bluetooth vang lên âm thanh của Nam Canh Thần:

"Ta thấy có mấy người cầm súng ống đi lên lầu, tổng cộng có 6 người, hiện giờ họ đang ở tầng 7, trung bình 3 giây sẽ lên nửa tầng."

"Biết rồi."

Khánh Trần đang đứng ở cầu thang lầu 16 và 17, lẳng lặng đứng dựa vào góc tường.

Lúc này, Lưu Đức Trụ thấy Khánh Trần nhắm hai mắt lại, dường như đang chờ sát thủ đến.

Nhưng mà trong lúc này mà còn nhắm mắt không phải hơi vô lý à!

Song chưa được bao lâu, ngay khi tên sát thủ thứ nhất xuất hiện trong tầm nhìn của họ, Lưu Đức Trụ lại thấy Khánh Trần cùng lúc mở mắt, bóp cò!

Phịch, tên sát thủ vừa nhấc chân lên bậc thang bị bắn một phát vào đầu, cả người ngửa ra sau, đè lên đồng bọn ở phía sau.

Thừa lúc tên sát thủ thứ nhất làm rối loạn đội hình đằng sau, Khánh Trần xoay mình ra khỏi góc cầu thang rồi liên tục nổ súng!

Lưu Đức Trụ ở phía sau hắn hoàn toàn ngơ ngác. Trong tình huống này, nếu không phải vừa rồi do đối phương có bom thì căn bản không cần nhờ đến hắn.

Cho nên, tác dụng của hắn chính là ôm bom thôi sao?

Trước đây, sau khi Lưu Đức Trụ được thăng cấp C, trong lòng hắn cũng có chút tự hào. Dù gì thì chả có mấy người du hành thời gian đạt được cấp C, Khánh Trần cũng chỉ mới cấp E thôi.

Nhưng khi hắn thật sự nhìn thấy dáng vẻ khi Khánh Trần giết người, mới hiểu được thì ra bản thân vẫn chỉ là tiểu đệ thôi.

Khánh Trần đã lợi hại như vậy, ông chủ còn khủng khiếp tới cỡ nào?

“Dưới tầng không có gì khác thường, không thấy sát thủ.”

Nam Canh Thần thấp giọng nói vào trong tai nghe bluetooth.

“Trên tầng cũng không có gì khác thường.”

Trương Thiên Chân cũng nói:

“Nhưng ta thấy trong phòng nào đó ở tầng 18 có thùng dầu, hình như có ai đó cố ý bỏ vào, ta nghi ngờ dưới tầng cũng có.”

“Ừm, bây giờ ta và Lưu Đức Trụ sẽ đi xuống tập hợp với các ngươi. Thiên Chân, ngươi cũng xuống đi.”

Khánh Trần nói.

Nam Canh Thần nói:

“Trần ca, dưới tầng cháy rất lớn, hình như đối phương muốn thiêu chết chúng ta, bây giờ đi xuống sẽ không chịu được đâu.”

“Không sao.”

Khánh Trần nhìn Lưu Đức Trụ, nói vào tai nghe bluetooth:

“Họ không biết chúng ta có giác tỉnh giả hệ hoả cấp C, chúng ta tập trung ở tầng 9.”

Đám cháy rất lớn, ngọn lửa bốc lên trên thiêu trụi tất cả.

Với tình hình ngọn lửa không ngừng lan lên trên như vậy, không ai có thể đi qua đám cháy dưới tầng.

Có lẽ đây chính là kế hoạch của sát thủ Jindai, nếu không giết được tay bắn tỉa, vậy thì thiêu chết, không ai có thể sống sót ra khỏi toà nhà này.

Khánh Trần lạnh mặt, đối phương ra tay quá độc ác, phải biết còn có mấy ngàn nhân viên – mấy ngàn mạng sống trong toà nhà Bác Thuỵ.

Đối phương còn chuyển cả thùng dầu đến.

Nếu như không thể ngăn được đám cháy, mọi người trong tầng này đều chết.

Lúc đám người hốt hoảng chạy lên mái nhà, chỉ có người của Bạch Trú không hề hoang mang đi xuống phía dưới, cảnh tượng cực kì quỷ dị.

Bên trái và bên phải trên cùng một cái cầu thang, lại như hai thế giới khác biệt.

Lúc Khánh Trần đi đến tầng 9, khói đặc màu đen đã cuồn cuộn trên trần nhà, như có vô số khuôn mặt màu đen đang gào thét trong đó.

Họ không gặp được sát thủ nào nữa, mọi người đều thuận lợi tập hợp ở tầng 9.

“Trần ca, nhiều khói quá, chúng ta không đi được.”

Nam Canh Thần nói.

Lưu Đức Trụ nhìn về phía Khánh Trần:

“Ta có thể hấp thu nhiệt lượng, nhưng lại không chịu được khói mù.”

Trương Thiên Chân nhìn Khánh Trần, hắn không hỏi như hai người khác.