Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 809: Đột Kích 6




Khi tiếng bước chân dừng lại bên ngoài cửa phòng hội nghị, lúc này Khánh Trần mới xoay người, dùng khẩu súng lục mà Côn Lôn giao cho hắn, bóp cò về phía cửa kính còn chưa kịp mở.

Trong nháy mắt bên ngoài đã thủng một lỗ.

Thực ra từ đầu, trong phòng không chỉ có mỗi Khánh Trần, không biết từ lúc nào mà Lưu Đức Trụ đã trốn ở trong phòng, cùng đợi nhóm sát thủ Jindai đến.

Không phải Khánh Trần đoán được nhóm sát thủ của gia tộc Jindai nhất định sẽ đến, mà hắn biết tại hiện trường buổi họp báo chắc chắn sẽ có sự bảo vệ của Côn Lôn và Cửu Châu, Lưu Đức Trụ đi cũng không giúp được gì.

Vậy thì dứt khoát cho toàn bộ người của Bạch Trú mai phục ở trong cao ốc Bác Thụy, chờ đối phương đến tận cửa.

Lúc này, Lưu Đức Trụ nhìn về phía Khánh Trần, hắn nhìn thấy sự thay đổi từ tĩnh sang động của Khánh Trần, vừa rồi còn đang chăm chú xem nhạc nước, trong phút chốc liền quay sang nổ súng giết người.

Sát thủ ngoài cửa cũng không dám tùy tiện xông vào.

Giây tiếp theo.

Có người từ ngoài cửa ném một cái hộp đen vào.

Là bom tự chế.

Khánh Trần không hề di chuyển, mà Lưu Đức Trụ lại giống như ngọn lửa lao về phía quả bom.

Trong ngọn lửa đó, da của Lưu Đức Trụ như biến thành nham thạch.

Bùm một tiếng, đã thấy hắn gay gắt ôm lấy lực nổ lớn kia vào người.

Khoảnh khắc bom nổ, ngọn lửa trên người Lưu Đức Trụ bùng lên đột ngột, giống như có người đổ dầu vào lửa, thậm chí cả phòng hội nghị đều phản chiếu ánh đỏ cam của lửa.

Tuy nhiên, sau khi ngọn lửa bùng lên thì lập tức thu vào trong người Lưu Đức Trụ, vụ nổ trong nháy mắt tan biến.

Đây chính là năng lực của Lưu Đức Trụ.

Cũng là lý do ông chủ cho hắn trốn ở trong phòng.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Lưu Đức Trụ cảm thấy hình như cái gì ông chủ của mình cũng đoán trước được.

Không chỉ đoán được đối phương sẽ bỏ qua Jindai Sorane, trực tiếp đến cao ốc Bác Thụy.

Mà còn đoán được đối phương sẽ công kích bằng bom, cho nên sớm đã cho Lưu Đức Trụ thử nghiệm phương pháp chiến đấu mới....Ôm bom, bảo vệ đồng đội.

Lưu Đức Trụ từ trong ngọn lửa đứng dậy, hắn cảm nhận được tình trạng của chính mình, phát hiện nhiệt độ và lực tác động của vụ nổ không hề hấn gì đến mình, ngược lại làm cho ngọn lửa của hắn thêm phần mãnh liệt.

Giống như đối phương đang giúp hắn vậy.

Hắn quay đầu nhìn về phía Khánh Trần, vừa rồi xảy ra vụ nổ lớn như vậy mà đối phương vẫn trước sau như một, bình tĩnh như không có chuyện gì. Hơn nữa ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm ngoài cửa, không hề có ý sợ sệt trái bom tự chế.

Vào lúc này, sát thủ ngoài cửa nghe thấy tiếng nổ mạnh, nghĩ mình đã thành công nên lần lượt chạy vọt vào phòng hội nghị.

Mà điều chờ đợi bọn chúng, lại là bàn tay cầm súng không hề run rẩy của Khánh Trần.

Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!

Năm phát liên tục.

Bốn tên sát thủ liên tiếp chạy vào phòng, nhưng còn chưa kịp đứng lại đã bị trúng đạn ngã về sau, bất tỉnh ngã nhào ra đất.

Mấy tên sát thủ lần lượt ngã xuống đất, tên nào cũng bị bắn vào giữa trán, chỉ có tên cuối cùng là bị bắn vào bắp đùi và cổ tay.

Lưu Đức Trụ thầm gào thét, hắn tận mắt chứng kiên cảnh này, cảm giác giống như nhóm sát thủ này đã thương lượng với Khánh Trần từ trước, tình nguyện xếp hàng chịu chết.

Hắn khiếp sợ quay đầu nhìn Khánh Trần, kỹ thuật bắn súng này...vô địch!

Tuy rằng vẫn còn một người không chết, nhưng liên tiếp bắn trúng ba phát súng như này thì dù Lưu Đức Trụ chơi Crossfire cũng không bắn được.

Khánh Trần đặt khẩu súng lên trên bàn, sau đó nói với Lưu Đức Trụ:

"Đừng đứng đực ra đó, xuống lầu."

"Khoan đã, không đem súng theo sao?"

Lưu Đức Trụ hỏi.

"Hết đạn rồi, người của Côn Lôn sẽ đến lấy."

Nói xong Khánh Trần liền đi ra ngoài, lấy từ trong túi ra hai sợi dây cao su trói tay và chân của tên sát thủ còn sống lại.

"Làm vậy để làm gì?" Lưu Đức Trụ tò mò.

"Để Côn Lôn thẩm vấn." Khánh Trần nói.

Lưu Đức Trụ thầm nghĩ, thì ra người thứ tư này không phải do Khánh Trần bắn trật mà là cố ý bắn vào tay và chân của hắn.

Phát súng thứ nhất bắn vào cổ tay để đối phương không còn khả năng nổ súng nữa.

Phát súng thứ hai bắn vào bắp đùi để đối phương hết đường chạy trốn.

Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Khánh Trần.

Bỗng Lưu Đức Trụ phát hiện, từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ, Khánh Trần chưa từng thay đổi sắc mặt, làm như mọi chuyện vô cùng bình thường.

Khánh Trần nhìn hắn:

"Tuy rằng các ngươi đều là người siêu phàm, nhưng còn chưa trải qua trận chiến thật sự, lúc trước dạy các ngươi tu hành, hôm nay dạy các ngươi giết người....À đúng rồi, vừa rồi ngươi thật sự dám nhào đến chỗ trái bom, làm ta phải nhìn ngươi bằng cặp mắt khác."

Nói xong, hắn ném tên sát thủ còn sống xuống đất, nhặt bốn khẩu súng lục lên rồi đi đến cửa thang máy, vừa đi vừa nói vào tai nghe bluetooth:

"Thiên Chân, Nam Canh Thần, chắc là lửa lan ra từ phía trên, hai người các ngươi trốn ở trong đám người đi, không cần tìm sát thủ, báo vị trí của họ cho chúng ta là được rồi, họ có súng ống."