Khánh Trần nhìn Trương Thiên Chân:
“Ngươi không hỏi gì sao?”
“Không cần, ngươi bảo chúng ta xuống đây tập hợp, chắc chắn có biện pháp.”
Trương Thiên Chân không biết vì sao mình lại tin tưởng Khánh Trần đến vậy.
Khánh Trần nói với Lưu Đức Trụ:
“Mở thùng dụng cụ mà ta bảo ngươi cầm theo ra.”
Lưu Đức Trụ sửng sốt, hắn mở cái thùng ra, không ngờ bên trong lại là tám cái mặt nạ chống khói bụi, đủ để chống đỡ nửa giờ trong tình huống có khói đặc.
Trương Thiên Chân sửng sốt:
“Ngươi đã sớm đoán được họ sẽ phóng hỏa? Còn để Lưu Đức Trụ phá bom bảo vệ bên cạnh ngươi, cũng đã đoán được từ trước sao?”
Khánh Trần sửa lại:
“Ông chủ nghĩ ra.”
Thế nhưng lần này Trương Thiên Chân lại bắt đầu nghi ngờ.
Không vì điều gì khác, mà vì Khánh Trần quá bình tĩnh.
Chỉ có người thật sự bày mưu nghĩ kế mới có thể bình tĩnh như thế.
Lúc này, Khánh Trần nói với họ:
“Trước khi bắt đầu chém giết lẫn nhau, không ai có thể đoán được rốt cuộc sát thủ sẽ làm gì, đồng ý trả giá lớn thế nào, phải chuẩn bị nhiều một chút.”
Hắn lại nói:
“Từ xưa đến nay, thế giới sẽ không kiểm tra xem ngươi đã chuẩn bị gì chưa, chỉ xem ngươi không chuẩn bị cái gì.”
Nếu không chuẩn bị, có lẽ sẽ chết thật.
Nói xong, Khánh Trần đeo mặt nạ chống khói lên, dẫn mọi người đi vào trong đám cháy.
Lưu Đức Trụ đi đầu tiên, tất cả nhiệt lượng đột nhiên hội tụ lên người hắn, chỉ thấy ngọn lửa giống như vật sống, tiến vào cơ thể được tạo ra từ ngọn lửa của hắn như những con rồng dài.
Những nơi hắn đi qua, ngọn lửa bị dập tắt rất nhanh, chỉ để lại dấu vết cháy đen trên mặt đất.
Ba người đằng sau nhìn thấy thế, ngay cả Khánh Trần cũng cảm thấy thần kỳ.
Nếu như người tu hành tồn tại vì chiến đấu, như vậy giác tỉnh giả lại là một tồn tại khiến người ta phải ngạc nhiên.
Năng lực của giác tỉnh giả rất kì quái và mới lạ, đến mức khiến người ta không thể không hâm mộ.
Lúc thành viên Bạch Trú đi xuống tầng, đám cháy mới lan đến tầng 6.
Lưu Đức Trụ không ngại cực khổ hút lửa vào trong người, chỉ cần hơn hai mươi phút đã dập tắt toàn bộ đám cháy.
Hơn nữa sau khi đám cháy bị hấp thu, nhiệt độ trong toà nhà đã giảm đi rất nhiều.
Còn khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
Khánh Trần bỗng nghĩ, có phải trên bản chất, giác tỉnh giả hệ hoả có thể điều khiển năng lượng? Mà không chỉ biết mỗi việc điều khiển lửa?
Trước đó hắn vẫn luôn bị lừa bởi cách gọi “giác tỉnh giả hệ hoả” ở thế giới trong nên không nghĩ nhiều, bây giờ mới phát hiện ra cách gọi đó không hợp với lẽ thường.
Đốt cháy chỉ là một phản ứng trở lại như cũ của vật thể khi bị oxi hoá mạnh, ngọn lửa là một cách thể hiện của đốt cháy, năng lượng mới là bản chất.
Chỉ vì phần lớn hiện tượng giải phóng năng lượng có liên quan với đốt cháy, mà giác tỉnh giả tự giải phóng năng lực bằng lửa cho tiện nhất, vì thế mọi người mới gọi giác tỉnh giả là “giác tỉnh giả hệ hoả”.
Nhưng gọi như thế cũng không khoa học, ít nhất là không đúng bản chất.
Khánh Trần bắt đầu tính toán.
Thật ra từ lúc Lưu Đức Trụ phá bom, Khánh Trần đã nghĩ bản chất của vụ nổ là cơ thể toả ra rất nhiều năng lượng, mà thật ra Lưu Đức Trụ cũng hút năng lượng vào trong cơ thể.
Nghĩ tới đây, Khánh Trần hỏi Lưu Đức Trụ:
“Bình thường ngươi có cảm giác mình có khả năng điều khiển năng lượng, ví dụ như năng lượng điện từ, năng lượng cơ học gì đó?”
“Không thể, chỉ có thể chuyển hoá năng lượng nào đó trong người thành nhiệt lượng toả ra ngoài và hấp thu được nhiệt lượng thôi. Vừa rồi có thể phá bom, cũng là bởi vì ta hút nhiệt lượng vào trong người trước khi thuốc nổ bốc cháy, nhưng trước đó, tác động của ta với nó rất yếu ớt.”
Lưu Đức Trụ nói.
Khánh Trần lại hỏi:
“Trụ Tử hấp thu nhiệt lượng vào trong người, có cảm giác đột phá không?”
Lưu Đức Trụ vừa hấp thu năng lượng xung quanh, vừa nói:
“Không có, nhưng cảm thấy như bị nghẹn, rất muốn nôn ra...”
Xem ra, giới hạn cấp bậc thực lực cao nhất chính là mức năng lượng cao nhất mà Lưu Đức Trụ thu nạp và giải phóng, giải phóng nhiều sẽ mất sức, hút nhiều sẽ muốn phun lửa...
Khánh Trần nói:
“Kiên nhẫn một chút, chờ tìm được chỗ vắng vẻ hẵng nôn.”
“Được...”
Lưu Đức Trụ đáp.
...
Lúc mấy người Lộ Viễn chạy đến, đám cháy lớn trong toà nhà Bác Thuỵ đã được dập tắt hoàn toàn.
Thậm chí cách dập lửa còn không bình thường.
Có người trong toà nhà phát hiện đã hết cháy, vội chạy xuống tầng.
Lộ Viễn giữ chặt một người:
“Trên tầng có xung đột kịch liệt gì không?”
Có người đáp lại:
“Có thi thể ở cầu thang tầng 16 và trong phòng họp tầng 17! Chúng ta đều không dám tới gần, không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Cảm ơn.”
Lộ Viễn dẫn người xông lên.
Khi họ lên tầng 16, Lộ Viễn phát hiện thi thể đám sát thủ trong lối thoát hiểm.
Trên phòng họp tầng 17 thì chỉ có mấy cái xác và “người sống” đang bị trói.