Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 795: Cướp Đồ Của Người Được Chọn




Nam Canh Thần và Giang Tuyết là hai người biết được thân phận thật sự của Khánh Trần đang sững sờ nhìn bộ dạng khua tay múa chân của Lưu Đức Trụ, thầm nói thằng ngốc này xấu hổ chết được, thật sự có khuynh hướng sớm sẽ vượt mặt Nam Canh Thần.

Ông chủ đang ngồi trước mặt nghe ngươi tám chuyện về ngài ấy kìa...

Giang Tuyết sợ Lưu Đức Trụ sẽ còn tiếp tục nói, liền gọi mọi người:

"Cơm xong rồi, mau đến ăn cơm đi."

Song vào lúc này, có tiếng chuông cửa vang lên.

Lưu Đức Trụ dè chừng đi đến mở cửa, cả Khánh Trần cũng đứng dậy.

Sau khi mở cửa thì thấy Trương Thừa Trạch đứng thấp thỏm không yên ở bên ngoài, hắn nhìn về phía Lưu Đức Trụ:

"À ờm...Cho hỏi ông chủ có ở nhà không?"

Lưu Đức Trụ tò mò:

"Nửa đêm ngươi tìm ông chủ làm gì? Ông chủ của chúng ta không có ở đây."

"Là vầy."

Trương Thừa Trạch do dự một chút rồi nói:

"Ta có chiêu mộ một vài người du hành của công ty ta qua đây, không có ý gì, chỉ là nếu ông chủ có gì căn dặn, có thể sai bọn ta đi làm, bọn ta cam kết hợp tác."

"Biết rồi, ngươi về đi."

Lưu Đức Trụ nói.

Sau khi đóng cửa, Lưu Đức Trụ bực dọc nói:

"Tên này điên khùng gì vậy?"

Trương Thiên Chân đẩy mắt kính:

"Ở thế giới trong ta có ra hiệu với hắn, chỗ Bạch Trú không định dẫn thêm nhiều phiền phức, La Vạn Nhai có năng lực lại thức thời, phù hợp với yêu cầu của chúng ta hơn."

Ngay lập tức Khánh Trần liền hiểu được.

Tên Trương Thiên Chân này đã âm thầm thúc đẩy tranh chấp giữa Trương Thừa Trạch và La Vạn Nhai...

Khó trách đã nửa đêm, La Vạn Nhai và Trương Thừa Trạch lại thay phiên nhau đến bày tỏ lòng trung thành.

Trương Thiên Chân nói:

"Dù sao Bạch Trú mới thành lập, ông chủ cũng cần một vài nhân viên phụ trách bên ngoài, không cần phải đảm đương hết mọi việc, có một số việc ngài ấy không tiện ra mặt, để ta ra mặt là được rồi. Chuyện xấu ta làm, không liên quan gì đến ông chủ."

Khánh Trần xúc động, Trương Thiên Chân ngược lại là một nhân tài mà hắn từng đánh giá thấp.

Mọi người ngồi vào bàn ăn, Khánh Trần hỏi:

"Các ngươi tu hành đến đâu rồi?"

Lưu Đức Trụ nói:

"Không có Khánh Trần ngươi dẫn dắt bọn ta, bọn ta phải thử nghiệm rất lâu mới có thể vào được trạng thái, tốc độ tu hành có hơi lâu."

Khánh Trần nhìn về phía Nam Canh Thần:

"Còn ngươi?"

Nam Canh Thần chần chừ một lát rồi nói:

"Ta thắp sáng được tất cả điểm sáng của Đại Chu Thiên rồi."

Khánh Trần:

"..."

Hai bên bàn ăn cũng yên lặng.

Khoảng cách của Trương Thiên Chân và Lưu Đức Trụ đến khi hoàn thành Đại Chu Thiên còn rất xa, thiên phú của Nam Canh Thần cũng không mạnh hơn họ bao nhiêu, sao đột nhiên lại tu hành nhanh đến vậy?

"Chú ý sức khỏe…"

Khánh Trần ẩn ý.

Nam Canh Thần mếu máo:

''Ta cũng muốn chứ bộ, nhưng Lý Y Nặc là một người cuồng võ thuật, mọi thứ liên quan đến việc tu hành cô ta đều vô cùng chuyên tâm, ta đánh không lại cô ta."

Đám người Hồ Tiểu Ngưu nghe thấy thế liền cảm thấy buồn bực, cái cái gì cơ, họ nghe không hiểu.

Khánh Trần thầm mặc niệm Nam Canh Thần hai giây, rồi mở nhóm chat của Hà Tiểu Tiểu.

Nhìn thấy Sấm Vương vừa về đã gửi tin tức quan trọng:

"Các vị, e rằng Lý thị thật sự xảy ra chuyện lớn rồi. Đêm hôm qua, Tư lệnh Lý Vân Mộ của Quân đoàn liên bang cấp thứ nhất bỗng nhiên lái phi thuyền chủ lực hạng A rời khỏi quân đội, có vẻ là quay về thành thị số 18 để lo tang sự."

Lý Tứ:

"Xem ra Lý thị gặp chuyện lớn thật rồi, chắc chỉ mới đây thôi. Cuộc chiến ảnh tử lại có tiến triển mới rồi các ngươi biết không? Khánh Chung và Khánh Văn xảy ra xung đột, sau đó Khánh Chung bị một người du hành bắn lén mà chết, vật cấm kỵ trên người cũng bị cướp mất, ngay cả Khánh Văn cũng trúng đạn bị thương. Nhưng mà, Khánh Văn có một cây châm ACE-090 là vật cấm kỵ không thể hủy diệt nên chắc không chết được."

"Là ai cướp vậy?"

Nguyệt Nhi hiếu kỳ.

"Không biết, có tới mấy nhóm người đến gần lận, cho nên cuối cùng cũng không biết là kẻ nào cướp đi mất."

Lý Tứ trả lời.

Trong nhóm lập tức yên lặng, mọi người đều có chút thèm khát vật cấm kỵ kia!

Biết bao người du hành nằm mơ cũng muốn có được một vật cấm kỵ.

Trong quan niệm của rất nhiều người, chỉ người du hành nào có được vật cấm kỵ, mới được xem là người nổi bật.

Khánh Trần nhìn nhật ký trò chuyện, trong lòng chợt thắc mắc có phải Lý Tư đã ôm đùi vị ứng viên nào đó hay không, bằng không sao có thể biết rõ đến thế?

Cộng thêm trước kia thái độ của đối phương quan tâm đến cuộc chiến ảnh tử như vậy thì hẳn là đúng rồi.

Song vào lúc này, Zard nãy giờ không hề lên tiếng lại tham gia cuộc trò chuyện:

"Thật sự có kẻ không sợ chết mà đi cướp người ứng tuyển ảnh tử à, chẳng lẽ không nghe nghóng gì về mấy cuộc chiến ảnh tử trước kia sao?"

Sấm Vương:

"Là sao?"