Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 796: Đường Tắt




Zard:

"Người ngoài không được đụng đến người ứng tuyển cuộc chiến ảnh tử, giữa những người ứng tuyển không được có bất kỳ quan hệ gì, nhưng nếu người bên ngoài dám đánh lén người ứng tuyển sẽ bị Khánh thị truy sát đến tận cùng, trừ khi ngươi trốn thẳng đến nơi đồng không mông quạnh, vĩnh viễn không trở lại thành thị. Những điều này còn không biết, dám đi giết nhân tuyển ảnh tử, chán sống rồi à?"

Lục Áp:

"Hậu quả nghiêm trọng vậy à?"

Zard cười hả hê:

"Nếu không ngươi nghĩ rằng thế giới trong có bao nhiêu cao thủ, sao không có ai chú ý đến nhân tuyển ảnh tử? Vì các ngươi thông minh? Vì các ngươi biết trên người ứng tuyển có vật cấm kỵ? À, ngươi chính là người cướp vật cấm kỵ trên người Khánh Chung đúng không, mau chạy đi, nếu không sẽ không kịp đâu.”

Hình như Lục Áp có hơi khó chịu, hắn đè nén tức giận hỏi:

"Làm sao mới có thể giải quyết chuyện này, ta thấy chắc là Khánh Thị sẽ không tìm được đến ta đâu."

Zard:

"Ngươi muốn đánh cược mạng sống?"

Lúc này, Băng Nhãn bỗng nhiên nói trong nhóm:

"Lần sau xuyên không, lập tức tìm một tên ứng tuyển ảnh tử, nhập vào hắn, ngươi đã trở thành người trong quy tắc rồi."

Zard:

"Wow, cách hay nha, nếu ta đoán không sai, vị Băng Nhãn này chắc là người của Bạch Trú nhỉ, quả nhiên Bạch Trú có đông nhân tài. Nói mau, Bạch Trú các ngươi còn nhận người không, ta có thể thuyết phục ông chủ của ta, cùng gia nhập với các ngươi."

Băng Nhãn:

"...."

Lúc này, có ID tên là Thanh Bảo bỗng nhiên lên tiếng:

"Ta cũng muốn hỏi, Bạch Trú còn nhận người không?"

......

Trong khách sạn nào đó ở phía Bắc, một cô gái cột tóc đuôi ngựa đang thu dọn hành lý của mình.

Cô lấy điện thoại ra xác nhận lại, thấy Băng Nhãn không trả lời mình liền nói thầm:

"Gì vậy, chẳng lẽ Bạch Trú không còn nhận thêm người nữa à? Hay là do ta hỏi quá đột ngột nên không lễ phép?"

"Nhưng mà, bản thân ta còn đang bị gia tộc Jindai truy sát, gia nhập Bạch Trú có liên lụy đến họ không nhỉ."

"Đi xem một chút chắc cũng không sao, xác nhận xem vị kia...có phải là người ta quen không?"

"Tự nhiên căng thẳng ghê, rõ ràng vẫn chưa xuất phát, có khi nào hắn liếc mắt một cái đã nhận ra ta không, hôn ước của ta và hắn ở thế giới ngoài còn tính không?"

Có lẽ vì cô đơn quá lâu, dường như cô gái này vô cùng thích nói chuyện một mình.

Bạn của cô gửi tin nhắn đến, nói rằng nhà cô bị người khác đột nhập, lục lọi vô cùng lộn xộn.

Còn có mấy người kỳ lạ đến trường cũ hỏi thăm về tin tức của cô, thậm chí còn hỏi bạn học của cô có biết tung tích gì về cô không, có giữ liên lạc với cô không.

Cô gái nhìn thấy dòng tin nhắn liền buồn phiền, mấy người này sao như âm hồn không tan vậy.

Cô gái xác nhận lần nữa hành trình của mình trong điện thoại rồi mới kéo vali đi ra ngoài.

Nhưng cô vừa mở cửa liền nhìn thấy một người trẻ tuổi đứng mỉm cười, đối phương mặc âu phục màu xám, trong tay còn cầm một cây gậy có đầu nai bằng thủy tinh.

"Xin chào, tiểu thư Jindai Sorane."

Người trẻ tuổi tự giới thiệu:

"Ta là Hà Kim Thu ở Cửu Châu, lần đầu gặp mặt, hy vọng không làm cô hoảng sợ."

….

Đếm ngược 162:00:00

6 giờ sáng.

Trước khi bắt đầu tu luyện, Lưu Đức Trụ và Trương Thiên Chân đã rón rén đi đến bên ngoài phòng của Nam Canh Thần.

Cốc cốc cốc…

Lưu Đức Trụ thì thào:

“Nam Nam, ngươi dậy chưa?”

Nam Canh Thần hiếu kỳ mở cửa:

“Hai người các ngươi đang làm gì vậy?”

Trương Thiên Chân nói khẽ:

“Hai ta đến đây muốn hỏi ngươi một chút, sao ngươi có thể tu luyện nhanh như vậy? Rõ ràng là trước chuyến xuyên việt cuối cùng, tiến độ của chúng ta không khác nhau là mấy, nhưng chỉ mới bảy ngày trôi qua, ngươi thậm chí đã hoàn thành Đại Chu Thiên rồi…”

Nam Canh Thần nghe thấy hai ngươi hỏi về chuyện này, mặt lập tức đỏ rần rần!

“Chia sẻ một chút thôi cũng được, chúng ta bây giờ cũng là anh em tốt, có bí quyết gì hay thì chia sẻ một chút đi mà.”

Lưu Đức Trụ nháy mắt ra hiệu rồi nói:

“Mọi người càng trưởng thành nhanh chóng, không phải Bạch Trú càng lớn mạnh hơn sao?”

“Ta cũng không phải muốn giấu giếm gì.”

Nam Canh Thần nói với vẻ chân thành:

“Ngược lại ta còn hy vọng tiến độ luyện tập của mọi người có thể nhanh hơn, chỉ là...Thôi được rồi, ta nói thẳng, là Song Tu. Chuẩn Đề Pháp này là phương pháp luyện tập Mật Tông, Song Tu có thể nâng cao tốc độ tu luyện!

Nam Canh Thần đã chịu thua hai người họ.

Lưu Đức Trụ kinh ngạc, hắn nhìn Nam Canh Thần, rồi quay sang nhìn Trương Thiên Chân.

Trương Thiên Chân có vẻ không vui:

“Ngươi nhìn ta như vậy không phải hơi quá đáng rồi sao?

“Không phải không phải không phải.”

Lưu Đức Trụ sờ sờ trán:

“Chỉ là ta bị sốc thôi...Mấu chốt là ta cũng không dùng phương pháp này được.”

“Ngươi mà nhanh chóng tìm bạn gái là được rồi.”

Trương Thiên Chân nói.

Nhưng vào lúc này, Khánh Trần bước ra khỏi cửa rồi lên tiếng:

“Ta vốn không định để các ngươi biết đường tắt này, nếu ta cho các ngươi nhập môn, cũng sẽ không chậm hơn hắn bao nhiêu. Nhưng giờ ta biết rồi, việc này cũng không quan trọng lắm, chỉ là ta phải đặt ra quy tắc cho các ngươi, không thể vì chuyện này mà đi tìm bạn gái. Bằng không, thứ các ngươi tìm được chỉ là công cụ hình người, chứ không phải tình cảm. Hy vọng các ngươi hãy tự mình cân nhắc, đừng làm chuyện mà sai trái như vậy.”