Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 743: Bái Sư 2




Nhưng lúc này Khánh Trần vừa cười vừa nói:

“Trước hết đừng quỳ, quả thật ta biết có người trong đám bọn họ vẫn chưa phục. Không sao, trước tiên cứ để ta dạy, sau khi tâm phục khẩu phục thì hẳn bàn đến chuyện bái sư.”

Những người Lý thị đến bái sư nhìn nhau, cuối cùng Lý Thúc mở miệng nói:

“Tiên sinh, chúng ta không có ý gì cả, lễ bái sư vẫn phải làm.”

Nói xong, Lý Thúc tay cầm bái thiếp đi về phía trước.

Lý Vân Thọ ở bên cạnh giải thích:

“Nếu ngươi muốn dạy cho họ, họ cần phải đối đãi ngươi như với cha mình. Xin hãy nhận bái thiếp và lễ ba quỳ chín lạy của họ. Nếu sau này họ dám vô lễ, Xu Mật Xử nhất định xử phạt, đây chính là trật tự phép tắc của nội bộ gia tộc Lý thị, ngươi không cần lo lắng.”

Khánh Trần cười cười:

“Lý Khác, mau đem thiếp bái sư đốt đi. Ta cũng chỉ vì người khác nhờ vả nên mới ở đây truyền thụ đạo giáo, không nhất thiết phải bị trói buộc bởi những quy củ gì đó của các vị. Ta đã nói, nếu sau này các ngươi cảm thấy ta xứng đáng làm sư phụ của mình, lúc đó làm lễ bái sư cũng không muộn.”

Khánh Trần nói rất rõ, những thanh niên này đến chỗ mình đều muốn đạt một thứ gì đó, mà hắn thật sự còn quá trẻ, tuổi nhỏ như vậy rất khó thuyết phục họ.

Đám Lý Thúc rất am hiểu phép tắc và cũng rất thông minh, nhà họ Lý còn hứa hẹn sau này nếu có gặp trên chiến trường, những người này nhất định sẽ nhượng bộ rút lui.

Tấn Văn Công lúc trước cũng từng nói sẽ “nhượng bộ rút lui” trên chiến trường.

Vị Tấn Văn Công này ban đầu cũng nhượng bộ với nước Sở, không bao lâu sau liền san bằng nước Sở, ăn thức ăn nước Sở, giết người nước Sở, chiếm đất đai nước Sở…

Vậy nên, làm gì thật sự có chuyện “nhượng bộ rút lui” trên chiến trường, chỉ cần khác chiến tuyến là có thể đánh nhau một sống một còn.

Khánh Trần cũng không thèm để ý đến những chuyện này. Hắn nghĩ rằng, ông lão cho hắn phương pháp tu hành, hắn giúp lão dạy đệ tử Lý thị cách tu hành chính thống, đơn giản vậy thôi.

Có qua có lại.

“Hơn nữa.”

Khánh Trần bổ sung một lần nữa:

“Cũng không phải ai cũng có thể làm đồ đệ của ta.”

Lúc này bọn Lý Thúc lại tiếp tục nhìn nhau, việc họ muốn bái sư hay không không quan trọng nữa, mà đối phương có muốn nhận hay không!

Họ thế nào thì cũng là nhân tài trẻ tuổi Lý thị, đưa mắt tìm toàn bộ liên bang cũng không có ai dám nói như vậy.

Trước giờ chỉ có người chú thứ bảy của họ, Lý Thúc Đồng từng từ chối vô số người tài đến xin bái sư, mới có thể nói như thế.

Liệu không biết thực lực của vị thiếu niên đứng mặt này như thế nào?

Lý Vân Thọ nghiêm túc đánh giá Khánh Trần.

Mười hai binh lính tinh nhuệ nhà họ Lý, lại thêm những người xuất sắc trong học đường đang đứng đây xin bái sư, việc này nói lên điều gì? Hai mươi năm sau, Khánh Trần sẽ rất có tiếng nói trong gia tộc Lý thị hay thậm chí toàn bộ liên bang, chỉ cần không đối địch với Lý thị, hắn có thể xông pha bất kì đâu.

Nếu hắn gặp phải chuyện gì, đám Lý Thúc nhất định sẽ giúp đỡ, cho dù vì danh nghĩa sư đồ, hay ân tình dạy phương pháp tu hành.

Thế nhưng vị thiếu niên này dường như không thèm để ý đến chuyện đó.

Chắc chắn phải là người có thực lực đầy đủ mới có thể từ chối điều kiện hấp dẫn đến vậy. Vậy thực lực của vị thiếu niên này từ đâu mà có?

Hay vì hắn còn trẻ nên tâm cao khí ngạo, không hiểu được sự lợi hại bên trong?

Nhưng Lý Vân Thọ không phải người thường, hắn quyết định tin tưởng thực lực của vị thiếu niên này.

Dù hắn vẫn chưa biết thực lực của là gì. Ông lão cũng chưa nói qua bao giờ.

Lý Vân Thọ trầm tư một lát rồi nói:

“Chi bằng chúng ta tuyên bố với bên ngoài là đã làm lễ bái sư, cũng thuận tiện cho ngươi ở trong nội bộ Lý thị. Còn những thanh niên này, tương lai để họ tự quyết định có muốn bái sư hay không?

“Được.”

Khánh Trần cười nói. Điều khiến hắn tương đối hài lòng chính là dù đám Lý Thúc bất ngờ với tuổi tác của hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn cung kính dâng thiếp bái sư, Lý Vân Thọ cho dù không hiểu quyết định của hắn, nhưng cũng không xem hắn là đồ ngu.

Lúc này, những người bên trong biệt viện Thu Diệp đều là người thông minh, thế thì giảng dạy sẽ sẽ không tốn nhiều thời gian.

Trong chuyện này, người vui nhất chính là Khánh Nhất, vì hắn không cần phải dập đầu…

Khánh Trần nhìn về phía Lý Vân Thọ:

“Nếu ngươi không còn chuyện gì nữa thì xin mời về, những người khác ở lại bắt đầu tu hành.”