Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 744: Bái Sư 3




“Bắt đầu từ hôm nay?”

Lần này Lý Vân Thọ thật sự kinh ngạc.

“Đúng, bắt đầu từ hôm nay.”

Khánh Trần cười:

“Thời gian quý báu.”

Lý Vân Thọ trầm tư một lát rồi nói lời cáo từ:

“Được, ta sẽ dẫn những người kia về, không quấy rầy đến Khánh tiên sinh nữa.”

“Đúng rồi.”

Khánh Trần nói:

“Ta hy vọng chuyện thu nhận đồ đệ này, tạm thời đừng truyền ra ngoài trang viên Bán Sơn.”

“Được.”

Lý Vân Thọ gật đầu:

“Về điều này thì ta có thể chắc chắn với ngươi. Thật ra sau tối nay, trang viên Bán Sơn bắt đầu tiến hành giới nghiêm.”

Cùng lúc này, phòng thủ bên ngoài trang viên Bán Sơn thay quân bằng bộ đội dòng chính, cấp dưới trực tiếp của Lý Vân Thọ. Lữ đoàn thứ nhất, binh đoàn cảnh vệ 081 đã tiếp quản toàn bộ công tác phòng ngự ở trang viên Bán Sơn.

Từ giờ khắc này, chỉ một số người có thể ra vào trang viên, còn lại thì chẳng khác nào đang bị giam lỏng.

Bên cạnh đó, Lữ đoàn 801 còn đưa ra hơn mười đài phương tiện “tin tức chiến lược”. Kể từ giây phút này, tất cả tin tức hay điện thoại truyền ra ngoài trang viên Bán Sơn đều bị theo dõi.

Thiết quân luật lần này được áp dụng ở mức cao nhất so với từ xưa đến nay.

Những quan chức cấp cao ở ba khu đều cảm nhận được bầu không khí bất thường.

Lý Vân Thọ rời khỏi, Khánh Trần nhìn về đám Lý Thúc và nói:

“Tất cả đều ngồi xếp bằng trên đất đi, ta sẽ bắt đầu dạy các ngươi phương pháp tu hành.”

Đám Lý Thúc sửng sờ, vậy cũng quá trực tiếp rồi.

Chẳng lẽ tiên sinh nên nói gì sao, ví dụ như năm điều chính, ba điều phụ hay gì gì đó.

“Tiên sinh, sao ngài không nói chút gì đi, nếu không chúng ta cảm thấy có cái gì sai sai.”

Lý Thúc nói ra.

Khánh Trần suy nghĩ:

“Trước khi ta nhận các người làm đồ đệ, đừng có đi nói lung tung bên ngoài.”

Đám Lý Thúc suýt chút nữa hộc máu, họ đến bái sư, thấy tuổi vị tiên sinh này còn trẻ nhưng không hề ý kiến gì, kết quả hiện tại còn bị Khánh Trần ghét bỏ.

Nhưng không biết vì cái gì, Khánh Trần càng như vậy, họ ngược lại càng tò mò điều Khánh Trần sắp dạy quyền năng ra sao.

Trước đó, mọi người còn e ngại chuyện tuổi tác, hiện tại cũng không còn to tát.

Ngược lại, Khánh Trần càng trẻ, họ càng cảm thấy Khánh Trần là một nhân vật trình độ yêu nghiệt.

Khánh Trần không nói nhảm với họ nữa, lập tức dùng thuật hô hấp đưa từng người vào trạng thái tĩnh.

Không ồn ào, đỡ rách việc.

Có người vừa mới nhập định (*), lập tức bừng tỉnh trở lại:

“Tiên sinh, ta cảm nhận được sự tồn tại của khí.”

(*) để chỉ thiền sinh đã đi vào trạng thái tĩnh tại sau một thời gian bắt đầu thiền định.

Khánh Trần cũng không trách cứ, chỉ đưa đối phương vào trạng thái tĩnh thêm một lần nữa, sau đó nói:

“Không cần kinh ngạc, tập trung dùng khí kích thích huyệt Thần Đình.”

Lý Thúc nhìn đồng đội từng người nhập định, trong lòng kinh ngạc tu hành đơn giản như vậy sao?

Họ từng nghe nói về phương pháp tu hành chính thống, nhưng trước đó phải khổ luyện mấy năm trời không có kết quả, sau đó mới có thể thật sự tu hành, nửa năm sau mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của khí.

Thế nhưng, phương pháp tu hành của vị tiên sinh này dường như đã lược bỏ đi rất nhiều bước, đi thẳng đến việc chính.

Lý Thúc nhìn Khánh Trần xoay người bắt mạch, một vị học sinh lập tức nhập định, sau đó Khánh Trần đứng dậy bắt mạch cho người kế tiếp, vị học sinh kia cũng lập tức đi vào trạng thái tĩnh.

Phương pháp tu hành chính thống đột nhiên bị vị tiên sinh này biến thành dây chuyền sản xuất, hắn giống như nhân viên quản lý ở bãi chăn nuôi, đang kiểm tra từng con heo xem chúng có bị bệnh hay không….

Không hề chính thống tí nào…

“Tiên sinh.”

Lý Thúc đè nén kinh ngạc trong lòng hỏi:

“Có thể trực tiếp tu hành xuất khí sao?”

“Nếu không còn muốn như nào nữa?”

“Ta thấy có nhiều tổ chức tu hành đều yêu cầu đệ tử phải rèn luyện thân thể trước..”

“Lừa người thôi.”

Khánh Trần kiên nhẫn giải thích:

“Đó chỉ là thủ đoạn nhằm gia tăng lòng kính sợ đối với tổ chức, bắt các ngươi rèn luyện thân thể, chứ thật ra ngươi không cần phải làm mấy cái chuyện nhảm nhí đó.”

Nếu như dạy theo cách các tổ chức tu hành kia, Khánh Trần phải ở Lý thị nhiều năm mới có thể nhìn thấy kết quả, hắn làm gì có nhiều thời gian như vậy?

Thời gian của hắn rất quý giá!

Rất nhanh sau đó, Lý Thúc cũng bị đưa vào trạng thái nhập định, vui vẻ cảm nhận được “khí”.

Khánh Nhất nhìn Khánh Trần đến trước mặt mình, đột nhiên nghi ngờ hỏi:

“Ngươi nguyện ý dạy ta phương pháp tu hành chính thống sao?”

“Ngươi cũng là học sinh của ta, vì sao lại không dạy chứ?”

Khánh Trần nói rồi đưa ngón tay dài nhọn chạm lên mạch đập của Khánh Nhất.

Khánh Nhất chỉ cảm thấy tần suất hít thở của mình bỗng nhiên thay đổi, vô thức nhắm mắt lại.

Thế nhưng hắn vẫn không hiểu được, Lý Khác đánh hắn không phải là nghe theo lời của vị tiên sinh này sao?

Nếu không, đối phương sao có thể tốt bụng đem phương pháp tu hành chính thống dạy cho mình?

Khánh Nhất suy nghĩ lung tung, liền bị thoát khỏi trạng thái nhập định.

Lập tức Khánh Trần ôn hoà đưa hắn đi vào trạng thái nhập định một lần nữa, còn kiên nhẫn dặn dò:

“Không nên suy nghĩ lung tung.”

Nhất thời, tâm trạng của Khánh Nhất trở nên phức tạp.

---

Sự ra đời của Lấy Đức Phục Người =)))

Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng ngăn Dương Tiểu Cận lại:

- Ngươi nhìn đi, vừa rồi ta chất vấn đã khiến hắn xấu hổ tới mức muốn làm người tốt rồi. Chúng ta không thể cứ chém giết cả ngày được, phải dùng đức phục người.

Dương Tiểu Cận nghi ngờ:

- Ngươi? Lấy đức phục người?

Nói thật, dù trong lòng Dương Tiểu Cận có nghĩ tốt thế nào cho Nhâm Tiểu Túc cũng khó lòng liên tưởng đối phương với bốn chữ lấy đức phục người ở cùng một chỗ.

Bất quá Dương Tiểu Cận nghĩ một chút rồi lấy một con dao găm khắc chữ “đức” lên thân súng.

Sau đó nàng quyết đoán nổ súng vào doàn tàu hơi nước ở phương xa. Dương Tiểu Cận đứng thẳng tắp, phảng phất như không bị sức giật của súng ảnh hưởng tí nào.

Một giây sau, viên đạn đánh trúng đoán tàu, Vương Tòng Dương ở trong thùng xe phun ra một búng máu. Phải biết đoàn tàu bị tấn công, ký chủ của nó sẽ bị phản phệ.

Nhưng Vương Tòng Dương không chút để ý, nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này mới là chính sự.

Dương Tiểu Cận bỏ Hắc thương xuống, nói với Nhâm Tiểu Túc:

- Là loại đức phục người này đó hả?

_TRÍCH ĐOẠN TỪ ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (BẢN DỊCH)