Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 742: Bái Sư 1




Một lúc sau, đại đội đã đến trước cửa biệt viện Thu Diệp.

Lý Vân Thọ nhẹ gõ cửa:

“Lý Vân Thọ đưa đệ tử nhà họ Lý đến đây dâng bái thiếp.”

“Mời vào.”

Bên trong biệt viện Thu Diệp truyền ra âm thanh điềm tĩnh của Khánh Trần.

Lý Vân Thọ đi vào, đây là lần đầu tiên hắn gặp Khánh Trần, không biết vì sao, hắn cảm giác trên người đối phương có hào quang không giải thích được.

Dù đối mặt với đám người đông đảo nhà họ Lý đến bái sư, sắc mặt thiếu niên không thay đổi chút nào.

Khánh Trần cũng quan sát người đàn ông trung niên này một chút, mày kiếm mắt sáng, tóc mai có chút bạc, đôi mắt dường như có thể nhìn thấu người khác trong nháy mắt.

Đối phương bước đi mạnh mẽ, hẳn đã từng huấn luyện ở trong lữ đoàn liên bang.

Đám Lý Thúc cũng đi vào biệt viện Thu Diệp, nhưng khi những chiến binh tinh nhuệ này thấy thiếu niên đang ngồi trên ghế dựa, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Họ trở về vì muốn bái sư, để lĩnh hội phương pháp tu hành chính thống, nhưng không ngờ người mình muốn nhận làm sư phụ lại trẻ đến vậy!

Đây là lần đầu tiên thầy trò gặp mặt, đám đệ tử Lý thị trở về từ doanh trại đã ký cam kết bảo mật từ trước, chưa từng người khác nói qua, chỉ biết im lặng chờ đợi tin vui sắp đến.

Không ngờ lại đón nhận kinh ngạc như vậy.

Lý Thúc năm nay hai mươi sáu tuổi, người trẻ nhất trong đám lính tinh nhuệ cũng đã hai mươi tư.

Mà nhìn Khánh Trần, đoán chừng vị sư phụ này sợ rằng còn chưa được hai mươi.

Trông bộ dáng vị tiên sinh này rất mệt mỏi, liệu có thật sự là người tu hành?

Lý Thúc chợt thấy biểu cảm của mình có chút sai sai, hắn cũng nhìn ra trong mắt người khác sự nghi ngờ và chất vấnmnên liền vội dùng mắt nhắc nhở, dù gì cũng là đến bái sư, còn chất vấn gì nữa.

Sau khi bị Lý Thúc nhắc nhở, mọi người đều thu lại biểu cảm.

Lúc này, Lý Vân Thọ đi vào biệt viện Thu Diệp, trông thấy con trai mình đang rửa chén, lau bếp dưới nhà.

Dù có rất nhiều người đang đứng trong viện, nhưng Lý Khác giống như không nhìn thấy, rửa một rổ đào rồi mang lên trên bàn đá.

Thiếu niên 14 tuổi còn đang tính trong đầu, hôm qua tiên sinh ăn hết sáu quả đào, chứng tỏ ngài thích ăn cái này.

Nếu muốn tiên sinh vui lòng, hắn nên mang lên mỗi ngày.

Hắn còn muốn đổi cái cây bên cạnh biệt viện Thu Diệp thành cây đào, có thể hái trái ăn, mùa xuân hoa nở nhìn đẹp mắt…Nhưng lỡ hoa tàn thì tiên sinh phải làm sao?

Lý Khác hoàn toàn không quan tâm người khác nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ thế nào, hắn chỉ đang làm việc mà hắn muốn làm, không có suy nghĩ nào khác.

Thế nhưng đám Lý Thúc chưa bao giờ thấy cảnh tượng này, họ biết ông lão yêu mến Lý Khác, năm ngoái hắn đại diện phòng lớn đi vào từ đường.

Người này là con trai cưng của Lý thị, thế mà lại ở đây bưng trà đổ nước cho người khác.

Tâm trạng đám Lý Thúc hồi phục một chút, họ biết chắc chắn có nguyên nhân bên trong.

Lúc này, Lý Vân Thọ nhìn chằm chằm con trai mình một chút rồi nhìn đám người ồn ào sau lưng: “Giải tán đi, người muốn vào thì vào, không muốn thì đi ra ngoài rồi đóng cửa lại cho ta.

Sau khi lời này được nói, bên trong biệt viện Thu Diệp chỉ còn lại 22 người, trong đó có Lý Trường Thọ.

Lý Vân Thọ nhìn Khánh Trần:

“Dù ta lớn tuổi hơn ngươi, nhưng họ đều hiểu ta và ngươi ngang hàng. Đừng khách sáo, mau ngồi xuống.”

Khánh Trần liếc nhìn chiếc ghế dựa bên cạnh.

Lúc này, Lý Khác cầm giẻ lau từ phòng bếp đi ra, lau ghế tựa cẩn thận, sau đó đứng một bên nói:

“Mời sư phụ ngồi.”

Lý Vân Thọ nhìn thấy cảnh tượng này, không biết suy nghĩ gì, lúc lâu sau hắn mới nói:

“Dựa theo quy tắc bái sư nhà họ Lý, từ nay về sau, buổi họp lớn nhỏ trong gia tộc đều sẽ mời ngươi đến tham dự. Ngươi có đề nghị gì, Xu Mật Xử cũng sẽ cân nhắc kỹ lưỡng. Bên cạnh đó, theo quy tắc, các đệ tử sẽ làm lễ ba quỳ chín lạy, và dâng trà bái sư.”

Khi nhắc đến lễ ba quỳ chín lạy, Lý Khác và những bạn học khác không có cảm giác gì, nhưng đám Lý Thúc im lặng nhìn nhau.

Nam Canh Thần trốn ở đằng sau, trong lòng hắn cảm thấy như bị Trần ca dùng tổ hợp quyền siêu cấp đánh phủ đầu a, nếu mọi người đều quỳ, thì hắn cũng phải quỳ…

Nhưng Khánh Nhất mới là người cảm thấy khó chấp nhận nhất trong số họ…

Trong lòng Khánh Nhất không muốn tu hành một chút nào, vì trong số tổ tiên nhà họ Khánh, có một vị tổ tông trí lực không ai sánh bằng, vô cùng khinh thường việc trở thành người tu hành.

Suy cho cùng ông ấy chỉ là một phàm nhân, nhưng lại có những cống hiến to lớn cho sự suy thịnh của nhân loại trong kỷ nguyên văn minh lần thứ hai. Cho nên hắn vô cùng sùng bái vị tổ tông tên ‘Khánh Chẩn’ này, cũng muốn bắt chước theo.

Vấn đề là sau khi hắn đến sơn trang Bán Sơn, bị buộc phải học cách chiến đấu thì thôi, giờ còn bị bắt phải dập đầu bái sư.

Đương nhiên hắn có thể không bái, nhưng nghĩ đến việc võ lực của Lý Khác sắp cải thiện sau khi tu hành, Khánh Nhất vô cùng lo lắng cho tương lai của mình.