Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 741: Sát Thủ 4




Hình như tên đàn ông cường tráng kia là người cầm đầu, hắn hỏi tiếp:

“Khống chế người du hành, đợi đến khi chúng ta xác nhận vị kia của Lý thị đi rồi, lập tức đưa người thay thế đến Lạc Thành ở thế giới ngoài, bắt đầu kế hoạch thay thế, khiến Lý thị và Khánh thị hỗn loạn hoàn toàn.”

“Đã rõ.”

Sát thủ đáp lại.

“Đúng rồi, người đi thăm dò mật đạo tối hôm qua đâu, tìm được chưa?”

Tên cường tráng hỏi.

Sát thủ chần chờ:

“Vẫn chưa, người của chúng ta đi xem rồi, xe của bọn họ vẫn còn dừng ở cửa khu nhà Thế Giới Vi Mô, nhưng người thì mất tích không liên lạc được...Ta đang nghĩ, có phải có người canh gác ở căn phòng đó, đã giết hết họ rồi không?”

Tên cường tráng nhíu mày:

“Có thể lắm, nhưng chúng ta không thể kéo dài nhiệm vụ, phía trên bảo chúng ta đi vào xác nhận xem rốt cuộc lão già Lý thị ra sao, chuyện này không thể chậm trễ. Đêm nay, ta và các ngươi đi một lần, nếu có người canh gác ở nơi đó, cứ để ta giải quyết.”

Sát thủ sửng sốt:

“Ông chủ, ngươi là cấp B, tùy tiện tiến vào trang viên Bán Sơn sẽ kích thích vật cấm kỵ ACE-020 - Chuông Đồng Vô Tâm ở trong trang viên.”

Đám người này chuẩn bị rất đầy đủ, không chỉ tìm được mật đạo, thậm chí còn biết điều kiện khởi động Chuông Đồng Vô Tâm.

“Không sao.”

Tên cường tráng lạnh lùng nói:

“Ta chỉ đi vào giải quyết ở trong phòng, có lẽ trong đường hành lang còn có bảo vệ của Lý thị, không tiến vào trang viên Bán Sơn, hẳn là sẽ không kích động Vô Tâm Đồng Linh.”

Đếm ngược 127:00:00.

Hoàng hôn, màn đêm chuẩn bị buông xuống.

Thời tiết trong xanh, mặt trời dần tắt nắng, từ phía xa xa có những rặng mây ráng đỏ cả một vùng trời phía trên trang viên Bán Sơ.

Lý Khác vừa dọn dẹp dao nĩa trên bàn vừa nói:

“Tiên sinh, đêm nay cha ta sẽ cùng những người khác đến đây làm lễ bái sư.”

Khánh Trần nằm trên ghế dựa, đang tập luyện trong thế giới thần bí của Lấy Đức Phục Người, hắn không trả lời dài dòng, chỉ đơn giản “ừm” một tiếng.

Từ khi biết hành lang bí mật bị lộ, không có giây phút nào hắn cảm thấy yên tâm, sợ rằng con quái vật từ bên trong chui ra giết chết mình trong chớp mắt.

Nếu không phải Lý Khác đến nấu cơm, e là lúc này hắn còn ngồi bên bậc thềm lối vào hành lang.

Lý Khác nhìn tiên sinh tỏ vẻ không quan tâm đến việc này, cũng không nói gì nữa.

Lúc này, có một đại đội hàng hàng lớp lớp từ trang viên Bán Sơn tiến về phía biệt việt Thu Diệp.

Người đi đầu đương nhiên là người chủ huy Xu Mật Xử, cũng là phụ thân của Lý Khác — Lý Vân Thọ.

Có vài người tò mò đi theo, phát hiện trong hành ngũ có tham mưu chuyên xử lý việc quan trọng của Xu Mật Xử đi theo. Trong đó còn có người hầu đang cầm bái thiếp màu đỏ và trà cụ.

Thấy thế, mọi người đều ngơ ra, xét theo quy tắc lâu đời của nhà họ Lý, đây đều là những vật dụng để làm lễ bái sư.

Nhìn đại đội đang đi tới biệt viện Thu Diệp, chẳng lẽ nhân tài trẻ tuổi của Lý thị đang chuẩn bị đi bái sư thật sao?

Vậy thì rất khó đoán, nếu đám Lý Thúc bái sư, lai lịch của người thầy kia có thể xem như ngang hàng với đời thứ hai nhà họ Lý, nghĩa là hắn có tư cách tham gia hội nghị của gia tộc!

Chỉ là, sau khi không phải đám Lý Thúc trở về là để xử lý chuyện quan trọng trong Xu Mật Xử, sao bây giờ lại gióng trống khua chiêng đi bái sư?

Có nhiều người còn đang thắc mắc, rốt cục chuyện này là sao?

Còn đám phụ huynh có con ngủ nướng thì đang tiếc đứt ruột.

Có người nhân lúc đại đội chưa tới biệt viện Thu Diệp, sự tình còn chưa ngã ngủ, thì vội đi tới, nhỏ giọng nói với Lý Vân Thọ:

“Đại ca, lúc trước là ta nhất thời hồ đồ nên cho phép con ta đi ngủ. Hay giờ ngươi cứ phạt ta đi, nhưng nhất định phải ghi tên cháu ngươi trong bái thiếp a.”

Lý Vân Thọ nhìn đối phương một chút:

“Ta đã cho các ngươi hai ngày, nếu ngươi nhận lỗi thành tâm một chút, giờ cũng không cần phải xin xỏ ta. Ngươi vẫn không hiểu rõ, nhân vật chính - vị tiên sinh bên trong biệt viện Thu Diệp kia không có quan hệ gì với ta.”

Người nọ đau khổ nói:

“Đại ca, ông lão liệu có biết ngươi không nể tình huynh đệ như vậy không?

Lý Vân Thọ bỗng đứng im, cả đại đội phía sau hắn đều ngừng lại.

Lúc này, người đứng đầu Xu Mật Xử nghiêm túc nhìn đứa em cùng cha khác mẹ trước mặt:

“Ban đầu ta quên nói, ông lão muốn ngày mai các ngươi đến trước Bão Phác lâu chịu phạt roi, nếu hôm nay ta làm theo lời ngươi, ngày mai ta cũng phải chịu phạt.”

Phạt roi là gia pháp, nhưng ông ấy đã không dùng loại gia pháp này hơn mười năm nay, đến mức mà mọi người đã dần quên có việc này.

Sắc mặt người nọ trắng nhợt, hiện tại hắn cũng là người có tiếng nói trong nhà họ Lý, dù không bằng Lý Văn Thọ và Lý Trường Thanh, nhưng hắn cũng cần mặt mũi.

Nếu như ngày mai phải quỳ gối trước lầu Bão Phác nhận phạt roi, không biết về sau phải sống ra làm sao?

Mà hắn cũng biết rõ, hắn trốn không thoát.