"Không sao.”
Khánh Trần nói ra:
"Dù sao Long Ngư cũng là của hắn, cho hắn biết ăn xong có hiệu quả gì cũng không sao cả. Thật ra ngươi rất thông minh, biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói.”
Lý Khác cúi đầu xuống.
"Gia gia ngươi có nói cho ngươi rốt cuộc ta là ai không.”
Khánh Trần hỏi.
"Không.”
Lý Khác nói.
"Không sao, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết.”
Khánh Trần nói.
Được tiên sinh hứa hẹn, Lý Khác không còn gặm xương cá nữa.
Khánh Trần nhìn thoáng qua đôi tay đông cứng nứt nẻ của Lý Khác.
Hắn là Kỵ Sĩ, đương nhiên không sợ trời đông giá rét, nhưng Lý Khác lại khác, đối phương chỉ là một người bình thường, mỗi ngày đều phải quét rác, lau nhà, nấu cơm, còn giặt quần áo giúp Khánh Trần, sao tay lại không có việc gì được?
Khánh Trần dặn:
"Về sau dùng máy giặt giặt quần áo...Giặt tay không sạch.”
Lý Khác đỏ mặt:
"Được rồi tiên sinh.”
Không lâu sau, Lý Khác đã ăn xong Long Ngư, thu dọn bát đũa:
"Đúng rồi tiên sinh, bên cạnh biệt viện Thu Diệp của ngài có mấy gốc cây chết rồi, ta muốn trồng mới cho ngài, ngài thích cây gì?”
Khánh Trần khoát tay:
"Gì cũng được.”
Nói xong, hắn liền nằm trên ghế, nhắm mắt duy trì phần 01 thuật hô hấp, vừa tiến vào thế giới thần bí.
Lý Khác nhìn tiên sinh bắt đầu “tu hành”, không nhịn được rửa bát thật nhẹ nhàng, cũng mở bé vòi nước hơn một chút.
Đợi đến khi rửa bát xong, hắn lại lấy ra một ít đào mùa đông, rửa sạch sẽ, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn đá bên cạnh Khánh Trần.
Chẳng biết từ bao giờ, tiên sinh và học sinh dường như đã quen sống chung với nhau như vậy rồi.
Trong viện tứ hợp nhỏ của biệt viện Thu Diệp cực kì hài hòa.
Lúc này, Khánh Trần đã chuyển bia ngắm đến 2550 mét, chỉ còn 50 mét nữa là có thể “tốt nghiệp”.
Chỉ là trong lòng hắn cũng không cảm thấy vui sướng, mà sau khi hoàn thành việc tu hành này sẽ tiếp tục bắt đầu mục tu hành tiếp theo.
Mọi người luôn sắp xếp cuộc đời ra từng giai đoạn, ví dụ như sau khi bận rộn lâu sẽ cần nghỉ ngơi, thư giãn một tí để điều chỉnh lại cuộc sống của mình.
Trước kia Khánh Trần chưa bao giờ được sống như thế, hắn giống như luôn thi chạy với thời gian, không ngừng đuổi theo cái gì đó ở phía trước.
Năng lực quán đỉnh có thể để Bạch Trú nhanh chóng trưởng thành, hơn nữa nó cũng thay đổi động lực khích lệ Khánh Trần tăng chân khí Kỵ Sĩ lên.
Đêm xuống, Lý Khác rời đi, lúc gần đi còn nghiêm túc treo cái bảng “Từ chối tiếp khách” ở cổng biệt viện Thu Diệp.
Khánh Trần quay người đi vào đường hành lang, chuẩn bị đến gần nơi La Vạn Nhai bị nhốt để quan sát tình huống.
Trước khi ra cửa hắn kiểm tra súng ống lại lần nữa.
Hắn còn chưa ra ngoài, cửa phòng đã mở ra cạch một tiếng.
Khánh Trần yên lặng đứng trong bóng tối trong phòng.
Chẳng lẽ là Khương Dật Trần nghi ngờ mình nên mới vụng trộm mở cửa muốn nhìn vào phòng mình?
Không đúng, đối phương không to gan như thế, phải biết đây là khu 3, một khi bị bắt vì tội trộm cướp thì sẽ bị phạt nặng.
Trước đó có 90% số trộm cướp trong ngục giam số 18 đều bởi vì trộm đồ của khu ba.
Chỉ có ở chỗ này, đám đặc vụ của uỷ ban quản lí trị an PCE mới có thể thể hiện ra hết tác dụng của mình, cho dù có người báo cảnh sát ở đâu cũng có thể đến tối đa là trong vòng 5 phút.
Khánh Trần chậm rãi giơ súng lùi vào chỗ tối.
Hắn không biết đối phương là ai, có bao người, cấp bậc gì.
Ở một nơi chật hẹp như thế này, với trình độ nổ súng bắn nhanh của hắn, chỉ cần không phải là cao thủ cấp C trở lên, tất cả đối phương đều phải chết.
Đến cấp C, nếu như Khánh Trần không thể bắn trúng điểm yếu của đối phương, như vậy nhất định đối phương sẽ có năng lực chống trả đến lúc giết chết hắn.
Nhưng vấn đề là, nếu làm như vậy thật, đương nhiên tiếng súng sẽ khiến hàng xóm chú ý.
Đến lúc đó mà báo cảnh sát, đặc vụ PCE tới, phát hiện Khánh Trần không phải là chủ nhà, có lẽ tình hình sẽ cực kì vi diệu.
Nếu Khánh Trần nói mình tới đây làm việc nghĩa, chắc chắn đặc vụ PCE sẽ không tin...
Hơn nữa nếu như sau đó đặc vụ PCE điều tra căn phòng này, không chừng sẽ còn phát hiện ra đường hành lang.
"Vừa rồi hiết bị thăm dò vật sống sinh mệnh cho thấy trong phòng không có sinh mệnh đặc biệt nào cả, tranh thủ thời gian tìm ra đường hành lang đi.”
Trong bóng tối, có một người nói:
"Đừng nổ súng, sẽ khiến đặc vụ PCE phong tỏa hiện trường, cái mất nhiều hơn cái được.”
Trên thực tế, không chỉ có mỗi Khánh Trần lo lắng về đặc vụ PCE.
Lại thấy người áo đen này bật đèn pin, nhanh chóng tìm kiếm trong phòng.
Lần này có bốn người vào nhà, cực kì ăn ý với nhau, cho dù kiểm tra phòng như thế nào, từ đầu đến cuối mỗi người đều nằm trong tầm mắt của một người khác.
"Trong phòng có bảy cái điện thoại, bảy chiếc chìa khóa xe.”