Một sát thủ áo đen thấp giọng nói:
"Xem ra, có người bên trong trang viên Bán Sơn đang lợi dụng nơi này để ra vào, xe và chìa khoá đều để đối phương che giấu tung tích. Nhưng mà điện thoại đã bị khoá, không mở được. Như thế chắc xe cũng được mở bằng cách quét âm thanh và con ngươi.”
"Chúng ta tới đây không phải vì tiền.”
Một người trong đó lạnh lùng nói.
"Ý của ta là nếu có người ra vào bằng chỗ này, như vậy có phải chúng ta có thể ngồi chờ trong phòng để bắt một con cá lớn không?"
Một sát thủ nói:
"Các ngươi cũng biết, người có năng lực xây ra một con đường hành lanh thông với sơn trang Bán Viên, nhất định không phải nhân vật nhỏ.”
"Đừng nghĩ nữa.”
Một người khác đứng bên cạnh bàn ăn, dùng tay quẹt lớp bụi bám trên bàn:
“Không có ai đến căn phòng này ít nhất là mấy năm rồi.”
Lúc này, một sát thủ áo đen đang không ngừng gõ đèn pin trong tay vào sàn nhà.
Mãi đến khi hắn gõ lên sàn đường hành lang, đèn pin va với sàn nhà phát tiếng vọng trống trải.
"Chính là chỗ này, tìm kiếm cơ quan xung quanh đi.”
Sát thủ nói.
Chưa đến mười phút, đã có người phát hiện ra cơ quan ở...bình hoa trên bàn sách.
Người này nhẹ nhàng chuyển động bình hoa, sau một tiếng vang kẽo kẹt, sàn nhà lõm xuống dưới, biến thành bậc cầu thang đầu tiên thông xuống đường hành lang.
"Xuống dưới không?"
Một sát thủ hỏi.
"Không cần xuống.”
Người cầm đầu lạnh lùng nói:
"Hôm nay chúng ta chỉ đến để thăm dò thôi, trở về báo việc này cho ông chủ, để hắn đến quyết định khi nào chui vào trang viên Bán Sơn.”
Nhưng vào đúng lúc này, một sát thủ chiếu đèn pin về phía bàn ăn, hắn ngạc nhiên phát hiện còn có mấy dấu tay ở một bên khác bàn ăn.
Vừa rồi hắn lướt ngón tay qua mặt bàn để xem xét độ dày lớp bụi.
Nhưng hắn rất chắc chắn dấu tay này không phải của hắn.
Dấu tay đó rất mới!
Còn có những người khác mới tới căn phòng này!
"Cẩn thận!"
Hắn thấp giọng cảnh báo.
Nhưng hắn vừa dứt lời, trong bóng tối cách đó năm sáu mét, đèn pin của một đồng bạn rơi loảng xoảng xuống mặt đất.
Chỉ thấy tên đồng bạn kia chậm rãi quỳ xuống, ngã ra sàn nhà.
Ba tên sát thủ còn lại nghi ngờ chiếu đèn pin đến, nhưng họ chỉ nhìn thấy thi thể của đồng bạn mình, và cả dòng máu đang chảy ra.
Chứ không nhìn thấy rốt cuộc là ai giết người!
Quỷ dị!
Cực kì quỷ dị!
Lúc này, Khánh Trần đã sớm trốn vào trong bóng tối trước khi đèn pin chiếu tới rồi.
Thậm chí không có ai nhìn thấy bóng hắn!
Khánh Trần đang lợi dụng một loại tư duy quán tính của người bình thường: Lúc có tiếng động ở trong bóng tối, người cầm đèn pin trong tay sẽ chiếu đến chỗ phát ra tiếng vang theo bản năng, từ đó không thể để ý đến chỗ khác được.
Sáng và tối giao thoa, chỗ tối sẽ càng thêm tối.
Thế là đám sát thủ cảm thấy mình như đi vào một căn nhà mà, trong phòng có có một con ma đang giết người.
"Không đúng.”
Sát thủ phản ứng rất nhanh, họ chiếu đèn pin sang bên cạnh.
Thế nhưng đến khi ba người kịp phản ứng thì đã chậm.
Trong phút chốc, Khánh Trần vung tay ra thật mạnh, ba lá bài cực kì sắc bén lần lượt bay ra từ trong khe hở ngón tay của Khánh Trần, xuyên qua sáng và tối ở trong phòng.
Thời gian dường như trôi chậm lại, lá bài Át bích, Át cơ, Át rô đang không ngừng xoay tròn.
Ba tên sát thủ muốn đưa tay rút súng bên hông, lại không đề phòng ba lá bài kia xẹt qua cổ họ, một dòng máu tươi chảy ra.
Họ cảm giác được sức lực trên người đang rút đi nhanh chóng.
Năng lực suy nghĩ cũng trôi đi rất nhanh.
Trên thực tế, tổn thương đầu tiên do động mạch cổ bị vỡ không phải là mất máu, mà là thiếu dưỡng khí.
Đại não sẽ nhanh chóng đưa ra phản ứng vào giây đầu tiên thiếu oxi.
Nó khác với nín thở, khi một người nín thở sâu, vẫn còn oxi không ngừng tràn vào phổi của người đó, sau đó vận chuyển đến đại não.
Cho nên, có người có thể nín thở được rất lâu.
Nhưng bị bóp chặt động mạch cổ lại khác, đó là trí mạng.
Trong bóng tối, Khánh Trần bình tĩnh ngồi xổm xuống, tìm kiếm trên người thi thể.
Chỉ là không có thứ gì có thể chứng minh thân phận của đối phương.
Khánh Trần tổng kết lại trận chiến ngắn ngủi đêm nay.
Đầu tiên, những người này không phải cao thủ thật sự, chỉ nhìn phản xạ liền biết đây là chiến sĩ, nhưng không phải là cao thủ.
Chắc hẳn đây là người tới trước để dò đường, tìm hiểu tình hình trong căn phòng này trước.
Ai lại muốn đi vào trang viên bán sơn lúc này ai chứ? Jindai, Kashima có hiềm nghi lớn nhất.
Con trai trưởng dòng thứ nhất Lý thị đã sửa lại trang viên Bán Sơn kín kẽ không một lỗ hổng, người ngoài căn bản không thể biết được tin tức bên trong, cũng không biết rốt cuộc ông lão kia của Lý thị thế nào rồi.
Phái người vào đây để quan sát cũng rất hợp lý.
Nhưng điều khiến người ta nghi ngờ là đối phương đến từ đường hành lang, chứng tỏ bí mật về đường hành lang đã bị lộ!
---
👾TA CHÍNH LÀ KHÔNG THEO SÁO LỘ RA BÀI (BẢN DỊCH): Hài hước, hệ thống, hài hước, giả trư ăn thịt hổ, phế vật lưu....👾