Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 737: Người Xấu Và Người Tốt 2




Nay sẽ lên 8 chương, đầu tháng các bạn hãy đẩy KIM PHIẾU hoặc ĐỀ CỬ để ủng hộ Khánh Trần nha!

---

Ông lão liếc nhìn hắn rồi cười nói:

"Làm sao có thể chắc chắn một người là người tốt hay người xấu được, vì ai cũng cất giấu những ý xấu trong đầu, nhưng chỉ khác ở chỗ người đó giấu sâu hay nông mà thôi. Lúc Vô Tâm Đồng Linh được treo lên Bão Phác lâu, lúc nào nó cũng kêu, nó kêu nhiều đến mức ta còn suýt bị điếc vì tiếng chuông."

"A?”

Khánh Trần buồn bực:

"Kinh khủng vậy sao?"

"Đương nhiên, làm gì có ai sống trên đời mà không có ý xấu bao giờ, chẳng lẽ những người hầu và bác sĩ bên cạnh ta chưa nói xấu về ta lần nào sao? Nếu ta điều tra cặn kẽ những người đó thì có lẽ bây giờ trang viên Bán Sơn đã biến thành địa ngục trần gian từ lâu rồi, có lẽ khi đó dưới mỗi gốc hoa ngoài kia đã chôn đầy xương người."

"Vậy vì sao bây giờ Vô Tâm Đồng Linh ở Bão Phác lâu không kêu nữa?"

Khánh Trần tò mò hỏi.

"Vì bây giờ nó chỉ phán đoán thiện ác với những cao thủ từ cấp B trở lên thôi.”

Ông lão nói:

"Cho nên, những người hầu có ý xấu cũng không thể khiến nó kêu nữa. Trong hơn 20 năm qua, Vô Tâm Đồng Linh chỉ kêu lên bảy lần. Nên ngươi không cần quá để tâm đến thiện ác? Vì thiện và ác đều là một phần tất yếu trong cơ thể con người. Nên không nhất thiết phải làm người tốt, chỉ cần ngươi luôn hướng thiện là được."

Khánh Trần cảm thấy những gì ông lão vừa nói chính là những thứ được đúc kết sau rất nhiều lần mắc sai lầm.

...

Lúc này, trong một tòa nhà nào đó ở khu thứ năm thành phố số 18.

Hai người mặc áo đen đang bước đi nhẹ nhàng trên thảm, nhẹ đến mức không có bất cứ tiếng động gì vang lên.

Hai người đang tìm thứ gì đó trong phòng, có một người đàn ông trung niên trần trụi đang chảy máu đầm đìa quỳ trong phòng.

Một tên người áo đen nói với người đàn ông trung niên:

"Ta rất tò mò, năm xưa cha chính là người ngươi phụ trách xây dựng khu cư xá bên cạnh trang viên Bán Sơn, rõ ràng hạng mục đó chỉ cần 8 tháng để hoàn thành nhưng một năm rưỡi sau họ mới xây xong, trong ghi chép, họ mất tận nửa năm để xây móng, làm gì có móng nhà nào cần tận 6 tháng mới xong...Họ đã xây cái gì vậy?"

Người đàn ông run lẩy bẩy nhưng không nói lời nào.

Một người áo đen khác cầm một bức ảnh rồi bình tĩnh nói:

"Ngươi có hai đứa con gái à, có phải các nàng đi theo mẹ đúng không? Sau khi cư xá đó xây xong, cha ngươi và những người từng tham gia xây dựng đều thay tên đổi họ rồi biến mất, có phải các ngươi luôn nghĩ mình nợ Lý thị một mạng? Các ngươi không biết mình bị lợi dụng sao, bây giờ ngươi vẫn cố giữ bí mật cho họ à?"

Người áo đen cười nói:

"Đừng sợ, ta chỉ muốn biết trong cư xá đó có gì mà thôi? Chúng ta đã tốn bao nhiêu công sức mới tìm được các ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ tha cho ngươi sao."

Người đàn ông trung niên vẫn không nói lời nào.

"Tốt.”

Người mặc áo đen ngồi xổm trước mặt người đàn ông trung niên, sau đó nhẹ nhàng nói:

"Nếu ngươi không nói thì ta đành đi hỏi hai đứa con gái của ngươi vậy, không biết các nàng có biết gì không. Nếu các nàng không biết thì ta sẽ mổ họ ra, sau đó bán tim cho thành phố số 10, thận bán cho thành phố số 17, bán giác mạc cho thành phố số 1..."

Cuối cùng người đàn ông trung niên vẫn không nỡ làm liên lụy đến con gái, nên đành nói:

"Ở đó có một mật đạo! Xin các ngươi đừng động đến người nhà của ta, dưới phòng 101 ở dãy số 2 có một hành lang thông vào trang viên Bán Sơn!"

Hai người áo đen quay sang cười với nhau, sau đó một người bóp cò, viên đạn xuyên qua đầu người đàn ông trung niên rồi tạo thành một lỗ máu.

Một người áo đen nói:

"Chúng ta phải hành động nhanh lên, sau khi biết tin những người này chết, chắc chắn Lý thị sẽ biết chúng ta đã tìm được mật đạo."

Đếm ngược trở về 151:00:00.

Chạng vạng tối ngày đầu tiên xuyên qua.

"Tiên sinh, ăn cơm thôi.”

Lý Khác đi đến bên cạnh bàn đá, dùng khăn lau sạch sẽ cái bàn rồi mới bưng tất cả đồ ăn lên.

Có bốn món mặn một bát canh ở trước mặt Khánh Trần, mà trước mặt Lý Khác thì chỉ có một con Long Ngư.

"Đừng nhai xương cá nữa, không nhai nổi đâu.”

Khánh Trần thở dài nói, hắn nói thẩm, vì sao tên nhóc này còn bướng bỉnh hơn cả mình vậy.

Ngay đêm qua, Khánh Trần nhân lúc mình đã lột xác, lại lấy một cái xương cá ra nhai, kết quả vẫn không nhai được.

Ngay cả hắn còn không nhai nổi chứ đừng nói đến Lý Khác.

Thấy Lý Khác ỉu xỉu, Khánh Trần hỏi:

"Ngươi biết trong hồ chỉ còn 17 con Long Ngư nên lo mình chỉ ăn tám con sẽ không thể lột xác đúng không?”

Cho nên, thiếu niên 14 tuổi này mới muốn ăn xương cá để bổ sung vào chỗ của con cá cuối cùng.

Lý Khác do dự:

"Tiên sinh, đúng là ta nghĩ vậy.”

"Từ bỏ đi.”

Khánh Trần nói:

"Về sau có cơ hội, ta dẫn ngươi đến cấm khu số 010, giúp ngươi bổ sung con cuối cùng.”

Đôi mắt Lý Khác sáng lên:

"Cảm ơn tiên sinh...Đúng rồi, trước đó tiết lộ bí mật của tiên sinh, xin lỗi… Gia gia nói, hắn nói bí mật của ngài cho ta, ta mới có cơ hội này, bây giờ ta nhất định phải trao đổi một bí mật của ngài với hắn, nếu không hắn sẽ bị ta làm cho tức chết.”

Khánh Trần cảm thán:

"Già mà không biết xấu hổ.”

Lý Khác nói:

"Nhưng mà ta cũng nói với gia gia rồi, đó là lần cuối cùng.”