"Ừ.”
Câu trả lời của ông lão đã gián tiếp thừa nhận Lý Khác chính là thành viên Lý thị mà hắn hi vọng bước lên con đường Kỵ Sĩ, vì lúc đó chẳng có ai nhìn thấy cảnh hắn rụng tóc ngoài Lý Khác cả:
"Ngươi đừng lo, lúc ta hỏi hắn chuyện hôm đó, hắn còn ngập ngừng rất lâu mới nói, hắn còn nói đây là lần cuối hắn tiết lộ chuyện của ngươi cho ta, sau này hắn sẽ không kể chuyện của ngươi cho ta nữa."
Khánh Trần tò mò nói:
"Tại sao ngài cứ nhất quyết duy trì truyền thống trở thành Kỵ Sĩ của Lý thị?"
"Không phải chỉ mình ta muốn thế, mà gia chủ đời nào cũng muốn thế.”
Ông lão thở dài rồi nói:
“Vì Lý Ứng Duẫn là người tạo ra Lý thị, mà cha của người đó chính là Kỵ Sĩ, nên vốn dĩ gen lãng mạn đã nằm sẵn máu mỗi thành viên Lý thị.”
"Gen lãng mạn?”
Khánh Trần nghi hoặc.
"Lãng mạn ở đây không phải để chỉ tình yêu.”
Ông lão nói:
"Cái gọi là lãng mạn là biết mình không thể làm nhưng vẫn cố gắng làm, lãng mạn mà ta đang nói không phải lãng mạn tầm thường trong tình yêu, mà là quyết tâm làm một việc gì đó."
Khánh Trần bĩu môi:
"Ngài nói hươu nói vượn thì có."
Ông lão trừng mắt nhìn Khánh Trần:
"Không biết lớn nhỏ, sao ngươi dám nói chuyện với trưởng bối như thế!"
"Ngài nói tiếp đi.”
Khánh Trần cười nói.
Ông lão nói:
"Từ trước đến nay Lý thị luôn có quan hệ rất tốt với lãnh tụ của Kỵ Sĩ các đời, hầu như đời nào Lý thị cũng có thành viên trở thành Kỵ Sĩ. Nhưng sau này điều kiện để trở thành Kỵ Sĩ ngày càng khó, nên từng có mấy đời Lý thị không xuất hiện Kỵ Sĩ nào. Lúc trước ta từng có cơ hội trở thành Kỵ Sĩ, nhưng cha ta mất quá sớm, lúc đó mẹ ta mới sinh 3 anh em chúng ta. Sau này lão Tam không thích quyền thế nên đã học làm giáo viên mĩ thuật, lúc đó ta không tiếp nhận vị trí này thì chắc chắn gia tộc sẽ sụp đổ, nên ta đàng từ bỏ ước mơ của mình."
Khánh Trần nghĩ thầm, hóa ra mọi chuyện là như vậy.
Ông lão tiếp tục cảm thán:
"Sau khi nghe Lý Khác kể những biểu hiện của ngươi lúc ăn xong Long Ngư, ta lại càng mong được nhìn ngắm thế giới rộng lớn ngoài kia, nếu năm xưa ta vẫn kiên định lựa chọn con đường trở thành Kỵ Sĩ, chắc chắn ta sẽ được đến rất nhiều nơi. Điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời ta là không biết Long Hồ thật nhìn như thế nào, sư phụ của sư phụ ngươi nói với ta, sóng nước trong hồ lấp lánh như có hàng trăm viên đá quý lênh đênh trên mặt nước, ta cũng rất muốn đến cấm địa số 002 để thử nằm ngủ dưới gốc cây cổ thụ đó, ta cũng không thể đến cấm địa số 001 để nghe cái bóng kể chuyện xưa. Thật kì lạ, tại sao thứ người ta nhớ nhất lúc cuối đời không phải khoảng thời gian hạnh phúc trước kia, mà lại là những việc ngươi vẫn không thể hoàn thành."
"Chẳng phải ngài chính là gia chủ Lý thị sao, bây giờ ngài muốn đi đâu mà chẳng được.”
Khánh Trần nói.
Ông lão lắc đầu:
"Không được, không kịp nữa rồi."
Chẳng biết tại sao Khánh Trần bỗng cảm thấy hơi buồn, vì hắn hiểu không kịp nghĩa là gì.
Ông lão vừa cười vừa nói:
"Hôm nay ta sẽ tiết lộ vài bí mật cho ngươi, trong cấm địa số 10 có tổng cộng 3 quy tắc, thứ nhất là không được cãi lại người khác, người khác có mắng ngươi như thế nào thì nhất định không được cãi lại; quy tắc thứ hai là mỗi ngày đều phải sát sinh ít nhất một lần; quy tắc thứ ba là trong đêm đầu tiên ở đó, ngươi phải nói với cấm địa một bí mật mà chỉ mình ngươi biết."
Ông lão nói:
"Quy tắc cuối cùng hình thành sau khi một cao thủ trong tổ chức tình báo của Hồ thị chết ở đó, có lẽ vì khi còn sống, lúc nào họ cũng muốn tìm ra bí mật của người khác nên đến lúc họ chết vẫn không thể quên được nhiệm vụ này. Có đôi khi ta lại nghĩ những quy tắc trong cấm địa chính là lời nguyền của những siêu phàm giả chết trong đó, đến một ngày nào đó cấm địa sẽ nuốt chửng cả thế giới, sau đó nó sẽ mang lời nguyền đến để nguyền rủa mọi người."
"Ta biết năm xưa Kỵ Sĩ đã bắt Long Ngư từ cấm địa số 10.”
Khánh Trần hỏi:
"Có phải đấy chính là lí do ngài nói với ta những bí mật này không, ngài hi vọng ta sẽ đi bắt con Long Ngư cuối cùng cho Lý Khác sao."
"Ngươi chỉ định giúp mỗi Lý Khác thôi sao?”
Ông lão cười híp mắt nói:
"Không phải ngươi chuẩn bị thu rất nhiều đồ đệ sao, một con thì làm sao đủ chia cho mọi người được?"
Khánh Trần cảm khái:
"Ngài định bắt hết Long Ngư trong cấm địa số 10 sao."
Lúc này Khánh Trần chợt nhớ đến những gì Lý Đông Trạch nói với hắn hôm qua:
"Lão gia tử, nếu phải khuyên một người thì ngài sẽ khuyên người đó làm người xấu hay người tốt?"
Ông lão bình tĩnh nói:
"Làm người xấu nhưng tâm không xấu."
Khánh Trần tò mò nói:
"Vậy ngài nghĩ ngoài kia có nhiều người xấu hay nhiều người tốt hơn?"