Nói cách khác, khi bọn Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, Lý Đồng Vân hoàn thành tiểu chu thiên đầu tiên để vượt qua quán đỉnh lần thứ nhất thì tuổi thọ của họ đã tăng thêm ít nhất 21 năm, còn số lượng cụ thể là bao nhiêu sẽ tùy thuộc vào tư chất và thực lực của mỗi người, nhưng chắc chắc con số đó sẽ hơn 21 năm.
Đây chính là lí do vì sao mọi người đều muốn học phương pháp tu luyện chính thống.
Nhưng vấn đề là phương pháp tu luyện chính thống rất hiếm gặp, hơn nữa giáo viên đó còn trẻ như vậy, hắn lấy phương pháp tu luyện từ đâu ra?
Mọi người đều biết trước khi làm giáo viên, Khánh Trần chỉ là một tên chiến sĩ gen bên cạnh Lý Trường Thanh.
Nhưng nếu một người biết phương pháp tu luyện chính thống thì hắn có chấp nhận tiêm thuốc biến đổi gien không? !
Nhưng chắc chắn Xu Mật xử sẽ không lầm.
Cho nên thân phận thật của Khánh Trần càng thêm bí ẩn.
Sau khi chạy bộ xong, Lý Khác đi thẳng đến biệt viện Tri Tân.
Có hai tên mập đang đứng chờ trước của, họ vừa nhìn thấy Lý Khác đã hỏi:
"Ngươi có ở trong biệt viện Thu Diệp lúc chúng ta quỳ gối trước cửa không?"
Lý Khác liếc nhìn hai người:
"Có."
Một tên mập mạp lại hỏi:
"Vậy tại sao ngươi không bảo tiên sinh mở cửa? Ngươi có biết chúng ta phải quỳ hơn hai giờ không!"
Lý Khác không thèm trả lời họ mà chỉ bình tĩnh nói:
"Đến giờ lên lớp rồi."
"Phản đồ, tại sao ngươi không quan tâm anh chị em ruột của ngươi phải chịu những gì mà còn đi ủng hộ người ngoài.”
Một tên mập mạp lạnh lùng nói.
Lý Khác bình tĩnh nhìn hắn:
"Hỏi cha mẹ ngươi xem họ có dám nói với Xu Mật xử những lời như thế này không?"
Hôm qua, Lý Khác đã bị các bạn học khác bắt nạt đủ rồi.
Tuy hôm nay các bạn học khác vẫn cố ý cô lập hắn, nhưng không biết tại sao Lý Khác không cảm thấy ấm ức như hôm qua nữa.
Nhưng đúng lúc này bỗng có hơn 10 người đi lại gần chỗ họ, những người này đều là những sĩ quan quan đội mới được điều về đây, Lý Thúc cũng đang đi cùng họ.
Lý Thúc liếc nhìn hai tên mập mạp, cười tủm tỉm nói:
"Nghe đây, nếu ai dám động đến 8 người đi chạy bộ với chúng ta thì ta sẽ đến tận nhà hắn để treo hắn lên cây, về nói cho bố mẹ ngươi biết, là Lý Thúc nói như vậy."
Hai tên mập mạp bắt đầu run lẩy bẩy, mấy năm trước Lý Thúc từng là cái tên rất nổi tiếng ở thành phố số 18, ai cũng từng nghe nói những chuyện xấu hắn đã từng làm, các thầy cô trong trường cũng không dám quản hắn.
Sau đó Xu Mật xử đã ra chỉ thị không cho hắn tiếp tục học trong trường nữa.
Lúc đó cha mẹ Lý Thúc rất tức giận, họ đã gửi thẳng hắn vào quân đội liên bang, họ còn bắt hắn làm từ chức thấp nhất.
Những con cháu Lý thị khác đều được học trong trường quân đội, lúc họ vừa ra trường đã được phong quân hàm cấp uý, vài năm sau sẽ được phong làm giáo quan.
Nhưng Lý Thúc không giống thế, mấy năm trước hắn không vào trường quân đội mà tự xoay sở từ cấp thấp nhất đến sĩ quan cấp uý như hôm nay, bây giờ hắn đã không còn là thiếu gia an chơi như mấy năm trước nữa, lúc này hắn đã được xếp vào hàng ngũ tinh anh của gia tộc, thậm chí hắn còn được đề bạt vào chức vị dưới chướng cậu hắn.
Nếu con cháu trong gia tộc được điều đến làm dưới chương 1 người họ hàng nào đó thì đó chính là tín hiệu: Gia tộc chuẩn bị giao chức vị của người họ hàng đó cho ngươi.
Sau khoảng thời gian rèn giũa trong quâ đội, Lý Thúc đã không còn là thiếu gia ăn chơi như lúc trước.
Nhưng thanh danh lúc trước của hắn vẫn có thể dọa cho hai tên mập mạp chạy mất.
Lý Thúc cười vỗ vai Lý Khác:
“Sau này chúng ta sẽ là đồng môn huynh đệ. Hơn nữa, ngươi còn là đại sư huynh của chúng ta, nếu ngươi có chuyện gì thì chỉ cần nói với chúng ta một tiếng, việc khác thì ta không biết nhưng đánh nhau thì ta rất giỏi.”
Lý Khác sửng sốt, sao hắn lại biến thành đại sư huynh rồi? Rõ ràng hắn mới là người nhỏ tuổi nhất trong số họ mà.
Sau khi cảnh cáo hai tên mập đó, bọn Lý Thúc lập tức rời khỏi trường.
Giáo viên toán học Chu Hành Văn trốn sau bàn làm việc đau đầu nói:
"Sao tên Lý Thúc khốn nạn lại được điều về, họ định bái Khánh Trần làm sư phụ thật sao?!"
…
Buổi sáng, Khánh Trần lại đến Long Hồ, ông lão vẫn ngồi như mọi khi.
Ông lão vừa nghe thấy tiếng bước chân của hắn đã bắt đầu ca thán:
"Ngươi không định tha cho con Long Ngư nào trong hồ à."
Giọng ông lão bi thương như thể an Long Ngư là việc rất không có nhân tính.
Khánh Trần cười nói:
"Ta đâu có ăn một mình, rõ ràng ta cho con cháu Lý thị ăn mà!"
Ông lão tò mò nói:
"Ta nghe nói sau khi ngươi ăn con Long Ngư thứ chín thì cơ thể vang lên tiếng sấm như Thần Minh hạ phàm, sau đó tóc ngươi rụng hết rồi lại mọc y như cũ, có phải không?"
Khánh Trần sửng sốt:
"Tên nhóc Lý Khác nói vậy sao?"