Tần Thư Lễ lắc đầu:
"Không phải, là hàng xóm mới tới, đến chào hỏi một chút.”
La Vạn Nhai đã yên tâm, cười tủm tỉm nói:
"Được rồi, chào xong thì về đi, ta còn có chuyện quan trọng muốn nói với bọ Tiểu Ngưu, xin lỗi.”
Nói xong liền nhích cơ thể mập mạp ra nhường đường, trông hắn mặc bộ đường trang màu đen kia cứ khó chịu kiểu gì.
Tần Thư Lễ thấy thế, đành phải dắt tay Tần Hạo Hạo, rời đi cùng Trương Uyển Phương.
La Vạn Nhai bảo đàn em lấy một cái hộp ra:
"Tiểu Ngưu à, các ngươi đến Lạc Thành, ta cũng không có gì để tặng, cho các ngươi hai chiếc Benz ở cổng trước, đỡ phải đi bộ ra chợ. Ngươi yên tâm, xưa nay ta không hề hẹp hòi, nếu các vị có thể làm được chuyện này cho ta thì chính là ân nhân cứu mạng của La Vạn Nhai.”
Hồ Tiểu Ngưu ngẫm nghĩ:
"Vào rồi nói, đúng lúc chúng ta cũng cần tìm ngươi tìm hiểu tình hình, chúng ta không chắc có thể đến giúp ngươi được không, chuyện này rất khó giải quyết.”
Tần Thư Lễ đi ra ngoài nghe thấy tiếng La Vạn Nhai, lại nhìn hai chiếc Benz Maybach cấp S theo bản năng.
Thật ra hai chiếc xe này đều không cao cấp lắm, nhưng dù như thế cũng phải tốn hơn hai triệu.
Mà Tần Thư Lễ chỉ có một chiếc Volkswagen Passat hai trăm nghìn, Trương Uyển Phương còn chưa được mua xe.
Tần Thư Lễ đã đồng ý nếu cuối năm có thể ký được hợp đồng buôn bán, sẽ mua một chiếc làm quà kỉ niệm kết hôn cho Trương Uyển Phương.
Hắn không hiểu được.
Rõ ràng ba người trong biệt thự này đều là học sinh, vì sao lại khiến La Vạn Nhai hào phóng tặng siêu xe làm quà gặp mặt?
Thế này thì quá mức rồi!
Trương Uyển Phương nhìn Tần Thư Lễ:
"Rốt cuộc ngươi có nhìn thấy Khánh Trần trong xe thật không?”
Tần Thư Lễ nhớ lại:
"Ta cũng không chắc lắm, nhưng nhìn hoàn cảnh nhà này, chắc là nhầm rồi.”
Hắn dao động, vì hắn thấy căn nhà này và loại người như La Vạn Nhai không thể liên quan đến Khánh Trần được.
Thỉnh thoảng Trương Uyển Phương còn quay đầu nhìn về phía kia căn nhà như “toà thành” kia, dường như vẫn chưa từ bỏ ý định.
Khi nàng còn liên hệ được với Khánh Trần, luôn cảm thấy con trai đang ở đường Hành Thự, lúc nào mình cũng có thể tìm được.
Nhưng bây giờ lại khác, nàng đã hoàn toàn mất liên lạc với con trai.
"Đi thôi.”
Tần Thư Lễ dịu dàng nói.
Lúc này, Khánh Trần ngồi trong phòng, thậm chí còn không trốn ở sau rèm cửa nhìn một nhà ba người đi xa.
Nam Canh Thần vào phòng nói:
"Trần ca, họ đi rồi, lúc đầu ta muốn giúp ngươi châm chọc họ, lại bị La Vạn Nhai gián đoạn mất.”
"Ừm.”
Khánh Trần gật đầu:
"Thật ra không cần, họ lựa chọn cuộc sống đó cũng không sai, mỗi người đều có thể chọn quyền lực, không cần châm chọc làm gì, hai bên bình an vô sự là được rồi.”
"À, được.”
Nam Canh Thần nói.
Khánh Trần cười:
"Xử lí chuyện của La Vạn Nhai trước đi.”
Nam Canh Thần chần chờ một chút mới nói:
"Đúng rồi, a di có thể đi tìm đến, nói rõ nàng vẫn là...”
Khánh Trần cười:
"Thật ra nàng muốn tìm ta cũng rất đơn giản, đến cổng trường chờ là được, ta lại không nghỉ học. Chỉ là lúc chúng ta đi học, nàng cũng cần làm việc thôi.”
Khánh Trần đã sớm không phải một đứa trẻ ngây thơ nên vô cùng tỉnh táo.
Cắt đứt chính là cắt đứt, không có gì để nói.
…
Tầng một biệt thự rất rộng rãi, chỉ riêng cái bàn ăn dài trong phòng ăn đã đủ chỗ cho 16 người ngồi.
Lúc mua nhà, Hồ Tiểu Ngưu hài lòng nhất về cái bàn ăn này, hắn cảm thấy nếu có một ngày các anh chị em trong Bạch Trú có thể tụ tập vui chơi giải trí, cười đùa nhốn nháo, hẳn là sẽ rất thú vị.
Lúc này, thành viên Bạch Trú đang ngồi ở phía bắc bàn ăn dài, La Vạn Nhai ngồi một mình ở phía nam.
Ông trùm bản địa Lạc Thành này nhìn đám người du hành nghiêm túc ngồi ở đối diện, bỗng cảm thấy mình như sắp bị thẩm vấn.
Nói thật, hắn đã sớm tẩy trắng, lâu không bị thẩm vấn rồi, thời gian liếm máu trên lưỡi dao kia cũng đã một đi không trở lại.
Mà cảnh trước mắt lại khiến hắn có ảo giác “trở về thời thanh xuân”.
Hồ Tiểu Ngưu hỏi:
“Nơi đầu tiên ngươi vừa xuyên qua đến thành phố số 18 là gì, miêu tả đặc điểm chỗ đó đi.”
La Vạn Nhai nói:
“Ta nhớ chuyện này rất rõ, lúc ta vừa xuyên qua là ở ngay trên đường, ta nhìn thấy một đám cá heo nhảy trên đỉnh đầu, bên cạnh là một cửa hàng bách hoá Mitsui, các toà nhà xung quanh rất cao, ngửa gãy cổ cũng không nhìn thấy nóc.”
Cảnh tượng đó ảnh hưởng rất lớn với La Vạn Nhai, cho nên không thể quên được.
Hồ Tiểu Ngưu tiếp tục hỏi:
“Người giam lỏng ngươi âm thầm nói tiếng quốc gia nào?”
“Tiếng phổ thông, không nói tiếng nước ngoài.”
La Vạn Nhai nói.
Hồ Tiểu Ngưu:
“Ngươi có biết họ đưa ngươi đi đâu không?”
“Không biết.”
Lúc này, Trương Thiên Chân mở miệng nói:
“Tổng giám đốc La, chúng ta muốn lấy được vài thông tin có ích từ ngươi, kết quả ngươi không biết cái gì cả, chúng ta cứu ngươi thế nào đây? Nếu không ngươi về trước đi, chúng ta báo chuyện này cho ông chủ biết đã.”