Nam Canh Thần sửng sốt, hắn thản nhiên nói:
"Không có, có thể ngài tìm nhầm rồi, ở chỗ chúng ta không có ai tên là Khánh Trần.”
Người đàn ông trung niên rất khách khí hỏi:
"Có thể hơi mất lịch sự, xin hỏi mấy người vẫn là học sinh sao?”
Hồ Tiểu Ngưu cười nói:
"Đúng, chúng ta chuyển trường từ Hải Thành tới, trước kia học ở Hải Thành, vừa mới chuyển tới Lạc Thành.”
Trường ngoại ngữ Lạc Thành và trường trung học số 1 Lạc thuộc hai cấp bậc khác nhau.
Ở Lạc Thành, trường ngoại ngữ Lạc Thành mà Khánh Trần học chỉ là trường trung đẳng trở xuống mà thôi, lúc trước hắn đến đó vì được miễn học phí.
Đối với Khánh Trần mà nói, hắn cảm thấy mình học ở đâu cũng không quan trọng, dù sao đều là lớp tự học.
Học phí mới quan trọng.
Thật ra Nam Canh Thần biết Trương Uyển Phương chính là mẹ Khánh Trần, nhưng hắn cũng không có cảm giác như được gặp phụ huynh của bạn tốt, ngược lại khi hắn nhớ tới Khánh Trần đã phải trải qua những việc khó khăn sẽ không nhịn được mà nói chuyện thiếu lịch sự.
Nhất là khi đối phương nhìn thấy bóng dáng Khánh Trần, còn cố ý dẫn đứa con của gia đình mới tới tìm Khánh Trần, điều này khiến Nam Canh Thần không thể hiểu được.
Nhưng mà đối phương xuất hiện ở chỗ này cũng là chuyện hợp tình hợp lý ngoài dự đoán.
Hắn mỉm cười nhìn người đàn ông trung niên:
"Thúc thúc, chúng ta ở đâu, hình như không liên quan gì đến các ngươi đi.”
Người đàn ông trung niên ngẫm nghĩ:
"Xin lỗi, chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Trương Uyển Phương đột nhiên nói:
"Xin chào, chúng ta có thể đi vào thăm một chút không?”
Nhưng vừa dứt lời, lại có hai chiếc xe Benz Maybach cấp S dừng ở cổng.
Một người đàn ông trung niên mập mạp đi xuống, hắn mặc một bộ đường trang màu đen, trên tay đeo một chuỗi vòng tử đàn lấp lánh
Hắn nhìn thấy Hồ Tiểu Ngưu liền vui vẻ cười nói:
"Tiểu Ngưu à, sao chuyển nhà mới mà đêm qua không nói một tiếng với thúc thúc? Suýt nữa làm thúc thúc mất hết lễ phép!”
Người này chính là La Vạn Nhai mà Trương Thiên Chân nhắc đến, một đại gia ở Lạc Thành lập nghiệp từ việc bán hàng đa cấp vào những năm 90, về sau công ty chuyển đổi, làm bảo lãnh đầu tư rất phát tiển, công ty tín dụng vi mô cũng phát triển, bây giờ đang làm khoáng sản, đất cát, sắt thép, còn mở một công ty bất động sản.
Xem như là một ông trùm thực thụ ở Lạc Thành, cá lọt lưới của xã hội pháp chế.
Nhắc tới cũng xui xẻo, hắn là nhóm người thứ hai tiến vào thế giới trong, khi hắn phát hiện cánh tay mình xuất hiện đếm ngược liền bắt đầu tìm kiếm đàn em cùng có đếm ngược, chuẩn bị làm một vố lớn, thậm chí còn định làm lại nghề cũ.
Kết quả lại bị người ta tóm vì khẩu âm Lạc Thành chính gốc.
Trong khoảng thời gian này, La Vạn Nhai đang liều mạng học tiếng phổ thông, ai nói với hắn bằng tiếng Lạc Thành, hắn sẽ nổi giận với người đó...
Thế nhưng chỉ học tiếng phổ thông thì không cứu mạng được, hắn muốn để đàn em ở thế giới trong đi cứu mình, nhưng cũng không thể tìm được chỗ hắn bị giam giữ.
Hơn nữa La Vạn Nhai biết rất rõ, côn đồ ở bên kia rất hung ác, cả đám đều đeo súng ống, đều là chiến sĩ gen.
Đám đàn em của hắn vào trong huyện thành cho vay nặng lãi còn được chào đón, phải đối mặt với những người độc ác giam lỏng hắn thì coi như xong.
Trong hai tháng này, hắn vẫn luôn bỏ tiền nhờ người du hành đến giải cứu mình, thậm chí còn tìm cả Côn Luân, Cửu Châu, nhưng mọi người còn chưa có thực lực gì ở thế giới trong, không ai biết hắn bị giam ở chỗ nào.
Cũng không trách Côn Luân, Cửu Châu được, dù sao những người khống chế hắn là gián điệp của Jindai, Kashima ẩn nấp ở Lạc Thành, ngay cả Lý Trường Thanh cũng không thể bắt hết được, chứ đừng nói đến người du hành.
Sau đó La Vạn Nhai nghe nói đến chuyện của Trương Thừa Trạch, bỗng nhiên giống như túm được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Hắn đoán trong tổ chức Bạch Trú này có cao thủ, nếu không chắc chắn lúc ấy Trương Thừa Trạch sẽ phải chết!
Đây là một người vô cùng thông minh, nếu không cũng không thể làm ông trùm.
La Vạn Nhai cười tủm tỉm nói với Hồ Tiểu Ngưu:
"Tiểu Ngưu à, ta cũng ở trong vườn hoa Quốc Bảo, nếu các ngươi nói chuyển đến đây sớm hơn, ta sẽ đưa nhà của ta cho các ngươi, các ngươi đỡ phải mất tiền!”
Lúc này, người đàn ông trung niên bên cạnh Trương Uyển Phương sững sờ nhìn La Vạn Nhai:
"Tổng giám đốc La, chào ngươi.”
La Vạn Nhai cũng sửng sốt:
"Ngươi là?”
Hắn không biết quan hệ của hai vợ chồng này và mấy người Hồ Tiểu Ngưu, cho nên không tiện mở miệng.
Người đàn ông trung niên nói:
"Ta tên là Tần Thư Lễ, lúc trước từng gặp ngài một lần ở hội nghị hiệp thương chính trị.”
"À à, Tiểu Tần.”
La Vạn Nhai đảo tròn mắt:
"Các ngươi...quen nhau?”