Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 727: Trở Thành Đại Gia Chỉ Sau Một Đêm




Hồ Tiểu Ngưu muốn nói gì đó, lại bị Trương Thiên Chân từ dẫm lên chân ở dưới bàn.

Lại thấy La Vạn Nhai buồn rầu nói:

“Các ngươi không thể mặc kệ được, ta đã tìm rất nhiều người du hành, họ đều không giúp được gì. Ta đã nghe Trương Thừa Trạch nói về chuyện của hắn, biết bên trong Bạch Trú có nhân vật lớn, xin hãy giúp đỡ ta, thù lao gì cũng được...Đúng rồi, chỗ ta bị giam lỏng thường xuyên có tiếng đường sắt rất nhẹ dưới chân, rất gần!”

“Như vậy đi, chúng ta cần báo với ông chủ trước đã.”

Trương Thiên Chân nói:

“Tổng giám đốc La cứ về trước đi.”

Chỉ là, La Vạn Nhai đột nhiên quay đầu nhìn về phía Khánh Trần:

“Xin chào, xin hãy giúp đỡ ta, ta rất biết điều.”

Tất cả đều sửng sốt.

Từ đầu cuộc họp này, Khánh Trần đều cúi đầu không nói một lời, lúc này La Vạn Nhai lại không còn nói với Trương Thiên Chân nữa, quay sang nói với Khánh Trần!

Khánh Trần bình tĩnh cười nói:

“Vì sao lại nói với ta, ta không phụ trách chuyện này. Lúc họ nói chuyện cũng không nhìn ta, sao ngươi có thể xác định nói với ta sẽ có tác dụng?”

“Ta nói các vị đừng trách ta đấy.”

La Vạn Nhai hơi do dự:

“Năm đó ta không phải người tốt lành gì, cũng gặp nhiều người hung ác, dù tổ chức Bạch Trú lợi hại, nhưng mọi người ngồi đây vẫn có vẻ giống học sinh, chỉ có mỗi ngài có vẻ tàn nhẫn, trong nghề chúng ta còn không dám trêu chọc loại người như ngài.”

Khánh Trần hơi bất ngờ, hắn không ngờ La Vạn Nhai lại có chút bản lĩnh thật, quả nhiên người có thể dốc sức làm giàu vào thời đại đó đều không đơn giản.

Hắn đứng dậy nói:

“Tổng giám đốc La, chúng ta phải báo chuyện này cho ông chủ biết đã, ngươi cứ về trước đi, về sau vẫn là Trương Thiên Chân liên lạc với ngươi.”

“Được rồi.”

Cũng không biết La Vạn Nhai nghĩ tới điều gì, lập tức hớn hở đứng dậy đi ra ngoài.

Đi rồi mà vẫn nhớ để lại hai chiếc chìa khoá xe Maybach cấp S.

Đợi đến khi tổng giám đốc La này rời đi, Trương Thiên Chân mới nói:

“Sao đột nhiên hắn lại vui vẻ như vậy, không thương lượng thành công mà vẫn còn để hai cái chìa khoá xe lại? Hắn không sợ lỗ vốn à.”

Khánh Trần như có điều suy nghĩ nói:

“Đây đúng là một người khôn ngoan.”

“Là sao?”

Trương Thiên Chân hiếu kỳ nói.

“Hắn nhìn ra ngươi chuyên môn phụ trách việc nâng giá.”

Khánh Trần giải thích:

“Nếu ta để Hồ Tiểu Ngưu liên hệ với hắn, có nghĩa việc này thật sự không có hy vọng gì, nhưng nếu như ta để ngươi liên hệ với hắn, chỉ là giá cả chưa hợp lí, hắn không tiếc tiền, chỉ tiếc mạng.”

Trương Thiên Chân âm thầm nói, đã hiểu được.

Khánh Trần nhìn Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân:

“Lần này không cần ra giá quá cao, có lẽ về sau người này sẽ có ích với Bạch Trú chúng ta, chúng ta cần một người khôn khéo trong chợ đen, đó là nơi tập trung tin tức.”

Những người khác nhìn nhau, Khánh Trần đang định mời chào La Vạn Nhai.

Trương Thiên Chân hiếu kì:

“Trần ca, La Vạn Nhai cho quá ít thông tin, chúng ta có thể tìm ra hắn sao?”

“Không cần lo, ông chủ sẽ có biện pháp.”

Khánh Trần đáp lại.

Muốn tìm một ai đó ở thế giới trong, cho dù là tìm Tô Hành Chỉ, Lý Đông Trạch, hay là Nhất, đều dễ hơn thế giới ngoài nhiều.

Đêm đầu tiên đến nhà mới không hề yên bình, cha của Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân thi nhau sai người tặng quà chuyển nhà, hai người này đều rất thực tế, mỗi người tặng một bức tượng Phật bằng vàng.

Cả Trương Thừa Trạch cũng tặng một tượng Quan Công bằng gỗ tử đàn.

Không chỉ có mấy người này, còn có những người muốn nhờ vả Bạch Trú, muốn được che chở cũng thi nhau tặng quà.

Họ muốn biết trụ sở mới của Bạch Trú cũng không khó khăn gì.

Cả một buổi tối, xe sang trọng, người tặng quà nối liền không dứt ở cổng biệt thự, mãi đến 10 giờ đêm mới yên tĩnh.

Việc tặng quà quá rầm rộ, hàng xóm gần đó thấy vậy mà kinh ngạc khó hiểu, trong lòng tự nhủ có nhân vật lớn nào đến Lạc Thành sao?

Người ở khu nhà giàu đều rất khôn khéo, dù họ không biết vì sao lại có nhiều đại gia ở nơi khác đến đây tặng quà, nhưng bắt chước làm theo sẽ không bị thiệt.

Thế là, rất nhiều ông trùm có tiếng ở Lạc Thành sống trong vườn hoa Quốc Bảo đều đến chào hỏi.

Dù là người quen tiếp khách từ bé như Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân cũng cảm thấy sứt đầu mẻ trán.

Mà Khánh Trần nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, đột nhiên thấy hơi kì quái, cứ như Bạch Trú bỗng nhiên nổi tiếng trong đám đại gia chỉ sau một đêm vậy.

Có thể đến một ngày nào đó, mình sẽ giống như Marlon Brando trong “Bố già”, mặc âu phục thắt nơ ngồi phía sau cái bàn gỗ dày, ánh sáng trong phòng chiếu vào đôi mắt mình tạo thành một cái bóng không.

Mà hắn sẽ nói với các đại gia muốn cầu cạnh mình rằng: “Ta hiểu rõ ngươi, ngươi phát tài rồi, không cần người bạn như ta nữa. Bây giờ ngươi đến nhờ ta giúp đỡ, nhưng ngươi cũng không tôn trọng ta, thậm chí ngươi còn không muốn gọi ta một tiếng cha đỡ đầu...”