"Ngươi có cảm thấy ông chủ của chúng ta quá thần bí không.”
Trương Thiên Chân ngồi bên cạnh bàn ăn, vừa gắp thức ăn vào bát, vừa nói:
"Còn lấy được cả phương pháp tu hành chính thống. Trước kia lúc chúng ta mới trở thành người du hành, còn khen Hà Tiểu Tiểu giỏi, có thể lấy được nhiều phương pháp như thế. Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ Hà Tiểu Tiểu còn thua ông chủ của chúng ta.”
Hồ Tiểu Ngưu nhìn hắn một cái:
"Bớt suy đoán về ông chủ đi, hắn đồng ý truyền thụ phương pháp tu hành cho ngươi là chuyện tốt, không cần suy nghĩ nhiều.”
"Không phải ta suy nghĩ nhiều.”
Trương Thiên Chân phấn khởi nói:
"Ta đang cảm thán lúc trước chúng ta đã chọn đúng, khi đó Vương Vân, Bạch Uyển Nhi còn nói phải quan sát xong mới đến Lạc Thành, là ngươi kiên quyết chuyển trường. Nếu chúng ta không phải nhóm tới sớm nhất, sao có được loại chuyện tốt này chứ.”
"Ta không cho là vậy.”
Hồ Tiểu Ngưu lắc đầu nói:
"Đương nhiên chúng ta tới sớm rất tốt, nhưng cuối cùng thái độ của chúng ta mới có thể khiến ông chủ đồng ý. Ngươi xem những thiếu gia ăn chơi kia cũng tới sớm, nhưng họ có được ông chủ nhìn trúng không, cho nên chúng ta vẫn phải làm việc thật tốt.”
"Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc Khánh Trần có quan hệ gì với ông chủ?”
Trương Thiên Chân hiếu kỳ nói:
"Vì sao ông chủ là tin tưởng hắn như thế, thậm chí còn cho cả phương pháp tu hành chính thống? Hơn nữa lần này đi Hàm Thành, chỉ có mỗi Khánh Trần ở bên cạnh ông chủ, ngay cả Lưu Đức Trụ cũng chỉ được đứng một lát ở cửa ga.”
Hồ Tiểu Ngưu gõ đũa lên bàn, nói:
"Ê, đã nói không được đoán mò mà, lúc nào chúng ta được biết, ông chủ ắt sẽ nói cho chúng ta biết.”
"Được rồi.”
Trương Thiên Chân nói thầm:
"Không phải ta muốn tìm hiểu về ông chủ, chỉ là hiếu kì bình thường thôi....Nhưng Khánh Trần còn lợi hại hơn ta nghĩ rất nhiều, ta thật sự rất bội phục.”
Hai người này giống như Lý Đông Trạch đã nói, một chính một phụ, hỗ trợ lẫn nhau.
Trương Thiên Chân suy nghĩ linh hoạt, mặt dày tâm đen, Hồ Tiểu Ngưu công bằng chính trực, quang minh lỗi lạc.
Mỗi lần Hồ Tiểu Ngưu để tâm vào chuyện vụn vặt, Trương Thiên Chân đều có thể nhắc nhở kịp thời, mà lúc Trương Thiên Chân có suy nghĩ đầu cơ trục lợi, Hồ Tiểu Ngưu cũng có thể đè xuống.
Hai người họ cũng biết rõ điểm này.
Đang ăn cơm, bỗng có tiếng còi xe vang lên ở dưới nhà, Hồ Tiểu Ngưu nhìn qua cửa sổ:
"Đừng ăn nữa, công ty dọn nhà đến rồi, chúng ta thu dọn đồ đạc giúp dì Giang Tuyết và bạn Khánh Trần đi.”
"Ăn xong cơm đã.”
Trương Thiên Chân kêu lên ở phía sau.
"Không được, làm việc chính trước.”
Hồ Tiểu Ngưu nói.
Hồ Tiểu Ngưu nghiêm túc thực hiện mỗi một mệnh lệch của “ông chủ”, chuyện gì cũng phải làm thật tốt mới yên tâm.
Công ty dọn nhà lấy ra từng cái thùng, cũng mở thiết bị ghi chép trước ngực ra, để bảo đảm không có công nhân trộm đồ, phá hỏng đồ vật.
Họ giống như binh sĩ, nhanh chóng phân loại mỗi thứ đồ, sau đó đóng thùng mang lên xe hàng.
Khánh Trần nhìn một màn này, hỏi Hồ Tiểu Ngưu:
"Những người này trước kia đã từng dọn nhà cho các ngươi, ta đã từng gặp họ rồi.”
Hồ Tiểu Ngưu hơi bất ngờ, đối phương lại nhớ rõ mấy công nhân dọn nhà bình thường?
Trên thực tế cũng không phải là tìm bừa một công ty dọn nhà, mà đây là công ty dọn nhà chuyên nghiệp của nội bộ tập đoàn Hồ thị, từ Hải Thành tới vào mấy ngày trước.
Lúc dọn nhà, những người khác đều có mấy thùng lớn, nhất là Nam Canh Thần, có một đống đồ lung ta lung tung mua trên mạng.
Chỉ riêng Khánh Trần có mỗi một cái thùng nho nhỏ, xếp mấy bộ quần áo thay giặt và chút đồ dùng hàng ngày.
Không có khung ảnh, không có album, không có đồ kỷ niệm quá khứ.
Người bình thường đều sẽ có một ít ảnh chụp chung với cha mẹ, hoặc là nhật kí, thư từ với bạn bè, quà cáp được người ta tặng, nhưng Khánh Trần thì không.
Giống như mỗi lần chuyển nhà là cắt đứt với cả quá khứ vậy.
"Khánh Trần, đồ của ngươi đâu?"
Hồ Tiểu Ngưu hiếu kỳ nói.
"Đêm qua vứt gần hết rồi.”
Khánh Trần bình tĩnh nói:
"Đi thôi.”
Hồ Tiểu Ngưu đứng trên hành lang, nhìn Khánh Trần đi đến chỗ xe của Giang Tuyết giống như một hiệp khách cô độc nào đó hắn đã từng thấy trong tiểu thuyết võ hiệp.
Không có ràng buộc.
Xe dọn nhà và xe của Giang Tuyết lái đến nhà số 12 ở khu biệt thự “hoa viên Quốc Bảo”.
Lý Đồng Vân và Nam Canh Thần bám vào cửa sổ nhìn khung cảnh khu nhà giàu xanh hoá nổi tiếng ở Lạc Thành, Tiểu Đồng Vân nói:
"Ta nghe Tiểu Ngưu ca ca nói, nhà chúng ta rộng hơn bảy trăm mét vuông, có thể nuôi mấy con mèo không.”
Giang Tuyết bất đắc dĩ nói:
"Ngươi đừng chỉ thích mấy thứ mới mẻ, nuôi động vật nhỏ là phải phụ trách chúng nó, cho ăn, hốt phân, tắm rửa, thay cát mèo, đều cần thời gian. Bình thường ngươi lười như thế, đừng nhắc đến chuyện này với ta nữa”
"Được rồi.”
Lý Đồng Vân trơ mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cả đời nàng chưa bao giờ được ở nhà đẹp thế này, tuy sơn trang Bán Viên ở thế giới trong rất tốt, nhưng không phải của nàng.
Lúc này, Nam Canh Thần bỗng nhiên nói:
"Trần ca, có phải ở đây toàn là kẻ có tiền, tố chất cũng rất cao không?”
Khánh Trần nhìn hắn một cái:
"Có tiền và có tố chất chẳng liên quan gì đến nhau cả.”
Nhưng vào lúc này, chiếc xe đi qua một người đàn ông trung niên đang dắt chó, Khánh Trần thấy được đối phương, đối phương cũng thấy Khánh Trần.
Chỉ là Khánh Trần bình tĩnh lặng lẽ quay đầu đi.