Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 713: Thần Minh




Vì có suối nước nóng nên nhiệt độ trong này cao hơn 10 độ so với bên ngoài.

Điều khiến người khác kinh ngạc là nước suối không có mùi lưu huỳnh, Tiểu Dĩ Dĩ còn nhìn thấy những người phụ nữ đang múc nước mang về, xem ra nguồn nước sinh hoạt ở Hỏa Đường chính là dòng suối đó.

Tất cả những căn nhà xinh đẹp trong bình nguyên đều được làm bằng gỗ, những người dân trong nhà nhìn thấy đoàn xe trở về đều vui mừng chạy ra đón, trong số những người đó có rất nhiều trẻ con và thanh niên.

Đội xe không dừng lại mà chỉ giảm tốc độ, mọi người đều chạy lại gần đoàn xe, tất cả ánh mắt của họ đều đổ dồn vào gương mặt lạ lẫm duy nhất trong đoàn là Tần Dĩ Dĩ.

Có vẻ người trong bộ lạc Hỏa Đường đều vui vẻ chào đón nàng.

Chiếc xe đi đầu bỗng dừng lại, trưởng lão đã dẫn mọi người đến cấm địa số 002 vội vàng xuống xe rồi đi thẳng vào một căn nhà trong bình nguyên, hắn phải báo cáo những chuyện kì lạ xảy ra trong cấm đại với Đại trưởng lão ngay.

"Gia Thố đại ca, cô gái ngồi sau xe ngươi là ai vậy?"

Một đứa bé hỏi Thần Tử.

Thần Tử Gia Thố thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, cười nói:

"Cô gái đó muốn đến Hỏa Đường nhưng bị lạc trên núi."

Đứa bé vừa hỏi liếc nhìn Thần Tử Gia Thố, sau đó lại liếc mắt nhìn Tần Dĩ Dĩ:

"Đại ca, nàng thật xinh."

Gia Thố đưa tay ra ngoài cửa sổ xe vuốt đầu đứa trẻ rồi cười nói:

"Nhóc con, người biết thế nào là xinh đẹp không mà nói."

Vì da nàng màu nâu bánh mật, cộng thêm quanh mũi có rất nhiều tàn nhang, nên đối với thẩm mỹ của người liên bang, Tần Dĩ Dĩ không phải người rất xinh đẹp.

Người liên bang luôn nghĩ trắng mới là đẹp, thường trong các ngày lễ lớn hoặc sự kiện gì đó, họ sẽ trang điểm để khuôn mặt mình nhìn thật trắng.

Nhưng quan niệm về cái đẹp của người Hỏa Đường không giống người liên bang, trong mắt họ, Tần Dĩ Dĩ rất đẹp, thậm chí còn có thể gọi là mỹ nhân hiếm có.

Nghĩ đến đây, Thần Tử Gia Thố suýt quay đầu nhìn Tần Dĩ Dĩ, nhưng may vẫn nhịn được.

Đứa trẻ đó nhìn Tần Dĩ Dĩ rồi thẳng thắn hỏi:

"Tỷ tỷ, ngươi đã có người yêu chưa, nếu ngươi không có thì có thể chờ ta lớn được không, đợi khi lớn ta sẽ cưới ngươi."

Tần Dĩ Dĩ ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn đứa trẻ đeo đầy mã não trước mặt nói:

"Có."

"Được thôi, ta về hỏi A Trân nhà bên vậy.”

Đứa bé thất vọng nói.

Tần Dĩ Dĩ dở khóc dở cười, những người trong bộ lạc này đều thay đổi tình cảm nhanh như vậy sao.

Lúc này, Tần Dĩ Dĩ, bỗng cảm thấy có thứ gì đó khiến tim nàng đập rất nhanh, nàng lặng lẽ cảm nhận một lúc rồi nhìn sang một hướng, trước cửa một căn nhà có một ngọn lửa, nhưng kì lạ ở chỗ ngọn lửa đó không cần củi vẫn cháy như thường, có lẽ đó chính là Hỏa Đường mà mọi người hay nói.

Hỏa Đường được tạo ra từ những viên đá màu đen, nhưng không biết họ lấy được những viên đá xinh đẹp đó từ đâu.

Nhưngc hẳng biết tại sao, Tần Dĩ Dĩ chỉ cần thoáng nhìn Hỏa Đường đã có thể chắc chắc thứ chứa sức mạnh khiến tim nàng đập nhanh chính là nó.

Đội xe càng đi sâu vào bình nguyên, nàng càng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Lúc này, người dẫn đội đã đi vào phòng Đại trưởng lão.

Một ông lão già nua đang ngẩn người ngồi trên chiếc thảm trong phòng, không biết ông lão đang ngồi thiền hay ngồi ngủ gật nữa.

"A Đại, ta trở về.”

Truỏng lão dẫn đội vỗ bụi bặm trên người:

"Nhánh thứ nhất của Khánh thị không tuân thủ lời hứa, ta đã dùng hết số phấn hoa Phong Tuyển Hoa chúng ta tích lũy nhiều năm nhưng vẫn không thấy họ xuất hiện trong trung tâm cấm địa."

Ông lão từ từ mở mắt:

"Ngươi đã liên hệ với họ chưa?"

"Liên hệ rồi.”

Trưởng lão dẫn đội lại nói:

"Sau khi rời khỏi vùng trung tâm cấm địa, chúng ta đã đến khu vực thuộc quyền quản lí của liên bang để liên lạc với họ, nhưng mấy ngày sau ta lại nhận được một tin, người được nhánh thứ nhất của Khánh thị phái tới đã bị chúng ta giết chết. Rõ ràng chúng ta không giết ai, nhưng mọi người đều nói hung thủ là chúng ta….Tất cả số quân đội được nhánh thứ nhất của Khánh thị phái đến bảo vệ người kia cũng bị chúng ta giết hết."

Ông lão nghĩ một lúc mới nói:

"Có gì không tốt sao?"

"Tốt thì tốt.”

Trưởng lão dẫn đội nghi ngờ nói:

"Nhưng vấn đề là chúng ta đâu có làm việc này, ta cảm thấy chuyện này rất bất thường."

"Chẳng có gì bất thường ở đây cả, Ương Thố, chẳng phải như vậy rất tốt sao….Có lẽ thất cả những thu hoạch ngoài ý muốn này đều là những gì Thần Minh muốn ban cho ngươi.”

Ông lão nói.

"Được rồi.”

Trưởng lão Ương Thố nói:

"Cảm ơn Thần Minh."

Lúc này, Khánh Trần không biết việc hắn từng làm đã vô tình biến hắn thành Thần Minh của bộ lạc Hỏa Đường, nếu hắn biết chuyện này chắc chắn sẽ rất vui sướng.

Nhưng ngay lúc họ đang nói chuyện, ngọn lửa trước cửa nhà Đại trưởng lão bỗng bùng cháy rất mạnh khiến tấm rèm treo trước cửa bị bắt lửa cháy cháy mất một mảnh.

Hai mắt Đại trưởng bừng sáng, hắn quay ra nhìn vào khoảng trống trên chiếc rèm gần Hỏa Đường thì thấy một cô gái xa lạ đang đến gần.

Cô gái càng đến gần nhà hắn thì ngọn lửa Hỏa Đường càng bùng cháy mạnh.

Trưởng lão Ương Thố còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy người tuổi già sức yếu như Đại trưởng lão đã nhanh nhẹn đứng dậy như người trẻ tuổi rồi chạy lại gần Hỏa Đường.

Đại trưởng lão chăm chú nhìn ngọn lửa đang cháy, một lúc sau hắn bỗng thấy một bóng người mơ hồ dần dần xuất hiện trong ngọn lửa.

Bóng người đó rõ ràng là Tần Dĩ Dĩ.

Nhưng bóng người Tần Dĩ Dĩ xuất hiện trong ngọn lửa không mặc quần áo rách rưới như bây giờ, mà đứng uy nghiêm như một vị Chiến Thần, trong tay nàng còn cầm một thanh kiếm.

Đại trưởng lão quay sang nhìn thanh kiếm treo trên tường nhà mình và thanh kiếm xuất hiện trong ngọn lửa, rõ ràng hai thanh kiếm không khác nhau chút nào:

"Xong rồi, Thần Minh bảo ta đưa ra thanh kiếm của mình! Kiếm của ta!"

Một lúc sau, bóng người trên ngọn lửa bắt đầu thay đổi, những đường vân đồ đằng bắt đầu xuất hiện trên người cô gái.

Đại trưởng lão sửng sốt:

"Nàng là Thần Tử đến từ bên ngoài!"

Hắn kinh ngạc nhìn bóng người Tần Dĩ Dĩ trong ngọn lửa, đồ đằng thần bí trên người cô gái bắt đầu lan ra.

Mảnh giáp sau lưng nàng mở ra, một con Chu Tước kéo theo chiếc đuôi dài bay thẳng lên bầu trời rồi kêu một tiếng, tiếng kêu của nó vang vọng khắp bình nguyên.

Nhưng hình ảnh trong ngọn lửa vẫn chưa kết thúc, bên cạnh thiếu nữ dần dần xuất hiện một thiếu niên, bóng người thiếu niên đó không làm gì mà chỉ khoanh tay đứng nhìn Đại trưởng lão.

Trong ánh lửa chập chờn, Đại trưởng lão sửng sốt nói:

"Đây là ai vậy? Từ trước đến nay Hỏa Đường chưa bao giờ xuất hiện hai người cùng một lúc, chẳng lẽ hắn chính là Thần Minh?"

Trưởng lão Ương Thố kinh ngạc nhìn tất cả mọi chuyện vừa diễn ra:

"A, cái này!"

---

🧠MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN!!!!🧠