Thời gian đếm ngược về không.
Thế giới chìm trong bóng tối rồi lại sáng lên lần nữa.
Khánh Trần vẫn đang ngồi trong phòng khách sạn ở Thằng thành, Giang Tuyết đang ngồi cạnh nhìn chằm chằm cánh tay hắn.
"Dì Giang Tuyết, bảy ngày vừa qua thế nào?"
Khánh Trần cười chào hỏi.
Rõ ràng họ vẫn ngồi đúng tư thế đó trong căn phòng này, nhưng mọi người đã không gặp nhau trong bảy ngày rồi.
Đây là một trải nghiệm rất kì diệu.
Giang Tuyết cười nói:
"Trong lần xuyên này ta đã học thêm một số kiến thức về lắp đặt thân thể robot, sau này ta có thể tự sửa chưa linh kiện robot mà không cần người đứng bên nhắc nhở nữa."
Khánh Trần tò mò nói:
"Thế giới trong dùng vật liệu gì để nối liên các linh kiện với cơ thể người?"
Giang Tuyết đáp:
“Sợi Nano mô phỏng sinh vật là bộ phận quan trọng nhất trong tay chân máy móc, vì những sợi này có thể hoạt động nhờ năng lượng trên cơ thể con người nên người ta thường dùng nó để nối liền cơ thể người và các linh kiện robot."
"Thì ra là thế.”
Khánh Trần gật đầu:
"Dì Giang Tuyết, ngươi đi thu dọn đồ đạc đi, có lẽ sáng mai chúng ta sẽ về Lạc thành."
"Được."
Khánh Trần đi sang căn phòng bên cạnh, Nam Canh Thần đang vẫn đang ngồi trông Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài như trước.
Lý Đông Trạch thấy Khánh Trần quay lại nhanh như vệ thì tò mò nói:
"Có phải các ngươi vừa về không, ta thấy trên mạng nói những người du hành như các ngươi có thời gian gấp đôi người thường….Thật ra ta muốn thương lượng với các ngươi một chuyện."
Khánh Trần nhìn hắn:
"Ngươi nói xem."
"Là thế này.”
Lý Đông Trạch ngập ngừng nói:
"Có phải Lý Đông Trạch ở thế giới trong có địa vị rất cao không? Cao đến mức các ngươi muốn tranh đoạt ta."
"Xem ra trí thông minh của ngươi không cao lắm thì phải, bốn ngày trong khách sạn mới đủ để ngươi nghĩ ra chuyện này sao?"
Khánh Trần hỏi:
"Nên ngươi mới muốn trốn khỏi ta để đến Lạc thành, sau đó xuyên thành Lý Đông Trạch ở thế giới trong sao?"
Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài nói:
"Ta muốn làm một giao dịch với các ngươi, các ngươi sẽ đưa ta đến Lạc thành, sau khi ta trở thành Lý Đông Trạch ở thế giới trong sẽ trả cho các ngươi một khoản tiền lớn. Lúc đó ta có thể bảo vệ các ngươi."
Khánh Trần thở dài, xem ra sau khi an toàn tên này vẫn không thể thoát khỏi giấc mơ trở thành người du hành có địa vị cao ở thế giới trong.
Lúc trước đối phương bị người khác ép xuyên thành Lý Đông Trạch, nhưng bây giờ biến thành chủ động muốn thay thế Lý Đông Trạch.
Nhưng hắn lí giải chuyện này, những người có một cuộc sống bình thường bỗng có cơ hội trở thành người có thân phận địa vị cao thì làm gì có ai không động tâm cơ chứ, họ muốn chủ động xuyên qua cũng bình thường.
Nếu đổi lại thành Khánh Trần thì hắn có thể chắc chắn mình không động tâm không?
Khánh Trần nói với Giang Tuyết đứng sau lưng:
"Chuyển cho hắn 100,000 coi như phí bồi thường cho….thế hệ tương lai."
Thật ra bồi thường cho thế hệ tương lai chính là tiền bồi thường cho hắn đi đông lạnh tinh trùng.
Sau đó Khánh Trần nói với Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài:
"Cho ngươi 30 phút tự giải quyết, đó là hi vọng cuối cùng của ngươi đấy."
Nhưng đúng lúc này, sau khi Lý Đông Trạch nghe thấy những gì hắn nói thì lập tức chạy ra mở cửa sổ để nhảy xuống.
"Được rồi, thật có lỗi.”
Khánh Trần chạy ra kéo Lý Đông Trạch quay lại rồi vứt đối phương lên giường, sau đó lấy ra ống tiêm thuốc biến đổi gien FDE- số 005 rồi đâm vào mông của hắn.
"Ngao!"
Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài kêu lên một tiếng.
Sau đó cơn đau bắt đầu kéo đến.
Khánh Trần trói chân tay Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài rồi nhét khăn mặt vào miệng đối phương, để đối phương tự vượt qua quá trình 'tiêu hóa’ gen dài dằng dặc.
Lúc đầu Khánh Trần nói với Giang Tuyết sáng mai mới về Lạc thành vì hắn muốn cho Lý Đông Trạch ở thế giới cơ hội đông lạnh tinh trùng, sau đó mới tiêm thuốc biến đổi gien cho đối phương.
Cuối cùng mới chuyển một khoản tiền bồi thường cho hắn.
Nhưng bây giờ hắn nghĩ mình không cần đợi nữa rồi, nếu mình ã không phải người tốt thì trở thành người xấu hay không cũng không còn quan trong nữa.
Khánh Trần quay sang nhìn Nam Canh Thần:
"Đi thôi, Thằng thành chỉ cách Lạc thành 1 giờ chạy xe, chúng ta có thể kịp về nhà trước khi trời sáng."
"Còn người này thì sao?"
Nam Canh Thần tò mò hỏi.
"Không sao, ta đã liên lạc với Côn Luân, họ sẽ cử người đến xử lí chuyện này, có lẽ hắn sẽ được đưa về nơi hắn không.”
Khánh Trần nói.
Nam Canh Thần bĩu môi:
"Ngươi đối tốt với loại người này làm gì, lại còn lãng phí một liều thuốc biến đổi gen."
Khánh Trần nhìn Nam Canh Thần:
"Chúng ta làm như vậy không phải vì hắn, mà vì chúng ta, nếu ta không làm như vậy thì rất có thể sau này chúng ta sẽ hối hận."
Chuyện này cũng giống chuyện hắn từng giải thích với Lý Khác, từ trước đến nay Kỵ Sĩ chưa bao giờ phải quan tâm đến ấn tượng của mọi người với mình, họ cho những tên ăn mày tiền không phải để thể hiện với mọi người, mà để lương tâm bản thân được thanh thản.