Những người sống trong Tây Nam Tuyết Sơn chẳng bao giờ quan tâm lúc này đang là mùa gì.
Tất cả họ đều quen với nhiệt độ không khí ở đây, nên hơi lạnh mùa đông chẳng là gì với họ cả, thậm chí mùa đông mới là mùa họ thích nhất.
Vì cứ đến mùa xuân, băng tuyết trên núi sẽ tan khiến mực nước trong các con sông dâng lên, nước sông tràn lên bờ sẽ khiến diện tích sinh sống của họ bị thu hẹp.
Lúc này, một đội xe việt dã đang đi trên con đường nhỏ gập ghềnh dẫn vào núi tuyết.
Tuy bây giờ đang là ban đêm nhưng sắc trời ở đây vẫn sáng như ban ngày, ánh sáng chiếu lên những núi tuyết trắng phau khiến chúng phát sáng.
Đừng xa gập gềnh khiến những chiếc xe sóc nảy liên lục, mỗi khi xe sóc nảy là những đốt xương ngón tay trên chiếc vòng cổ của những người ngồi trên xe va vào nhau phát ra những tiếng leng keng.
Có tất cả 32 chiếc xe Pickup, trên thùng hai chín chiếc xe dẫn đầu đang chất đầy da và con mồi, trong số đó có cả thi thể một con trâu rừng.
Trên sừng trâu có những đường vân màu đỏ sậm, giữa trán con trâu có một vòng màu đỏ nhìn như Thiên Nhãn đang nhắm.
Có lẽ con trâu này là con mồi của người nào đó trong Hỏa Đường săn được ở khu cấm địa để hoàn thành lễ trưởng thành.
Phía sau hai mươi chín chiếc xe trở đầy con mồi là ba chiếc xe chất đầy dầu diesel và rất nhiều linh kiện của các thiết bị hiện đại, tất cả đều là chiến lợi phẩm họ cướp được từ những nơi sản xuất trong liên bang.
Trên đống linh kiện có một thiếu nữ da bánh mật mặc một chiếc áo khoác rất dày đang ngơ ngác nhìn núi tuyết bao la hùng vĩ trước mắt.
Tất cả ánh trăng chiếu xuống trái đất như được hội tụ vào ngọn núi tuyết đơn độc phía trước.
Khiến núi tuyết như một chiếc bóng đèn được ai đó bật sáng.
Đỉnh núi bị mây che khuất tạo cảm giác rất thần bí, khiến những người đến đây đều rất tò mò trên đỉnh núi sẽ có gì.
Trong buồng xe, một thiếu niên khoảng 18~19 tuổi quay đầu hô:
"Dĩ Dĩ, ngọn núi ngươi trước mắt ngươi chính là Thánh Sơn, mọi người đều nói Thần Minh đã lớn lên ở đây. Truyền thuyết kể rằng, một ngày nào đó rất lâu trước kia, có một bàn tay to lớn được phủ bởi những tia sáng đã đặt một đứa trẻ lên đỉnh núi, đứa trẻ đã lớn lên trong dãy núi, sau khi lớn, đứa trẻ đó đã trở thành Thần Minh."
Người vừa nói chính là Thần Tử vừa hoàn thành lễ trưởng thành, hắn là con trai của một vị trưởng lão nào đó trong núi.
Thiếu nữ ngồi trong thùng xe không trả lời hắn mà thầm nghĩ, họ không cảm thấy truyền thuyết này rất vô lí sao, một đứa trẻ sơ sinh có thể sống sót trong núi tuyết sao?
Mà trong núi có gì ăn sao, chẳng lẽ hắn ăn tuyết để lớn à.
Tiểu Dĩ Dĩ không thèm quan tâm đến những gì Thần Tử vừa nói, như thể nàng chẳng nghe thấy gì cả.
Nàng ngẩn người nhìn núi tuyết rồi thầm tự nhủ, làn da của thiếu niên đó cũng đẹp như màu ngọn núi này.
Đỉnh núi giấu trong mây cũng thần bí như cảm giác thiếu niên đó mang lại cho nàng.
Thần Tử đợi mãi không thấy Dĩ Dĩ đáp lời mình thì gãi gãi đầu hỏi:
"Hay ngươi vào xe ngồi đi, trong xe vẫn còn nhiều chỗ trống mà."
Tiểu Dĩ Dĩ nói:
"Không cần, tạ ơn."
Sau đó nàng lôi ra quả táo cuối cùng trong túi áo.
Tuy quả táo đã hơi héo nhưng Tiểu Dĩ Dĩ vẫn không nỡ ăn, vì mỗi khi nàng nhớ quê nhà hay người nào đó là lại lấy quả táo ra ngửi một lần.
Như thể mùi hương đó sẽ dẫn nàng về tối hôm đó, khi mọi người đều ngồi quanh đống lửa bỗng có một thiếu niên và một người đàn ông trung niên đến gần lều nhà họ, hỏi thăm xem có thể dựng lều gần chỗ họ không.
Nhưng Tần Dĩ Dĩ sẽ không hành động như những cô gái khác, nàng sẽ không cố quên thiếu niên hoàn hảo đó, mà tìm mọi cách để rút ngắn khoảng cách giữa cả hai.
Còn chuyện có thể làm được hay không thì phải thử mới biết.
Từ trước đến nay, những cô gái sống trên hoang dã đều là những người dám yêu dám hận.
Vậy nên nàng mới đến Tây Nam Tuyết Sơn để tìm Hỏa Đường.
Xe từ từ chạy trên đường, sau khi họ đi qua một cánh cổng thì cảnh tượng trước mắt nàng bỗng thay đổi, núi tuyết trắng xóa lại biến thành cây cối xanh um tươi tốt.
Nơi đây là một bình nguyên nằm sâu trong lòng núi tuyết, vì vùng đất này nằm sâu trong lớp vỏ trái đất nên đất đai ở đây rất màu mỡ, con người đến đây khai phá nên mới hình thành bình nguyên rộng lớn như bây giờ.
Ở sâu trong bình nguyên có một con sông nhỏ chảy qua, trên mặt sông có rất nhiều hơi nước bay lên.
Đó rõ ràng là suối nước nóng mà, luồng hơi nước bay lên từ suối nước nóng sẽ biến thành những đám mây lơ lửng trên bình nguyên.
Tiểu Dĩ Dĩ tò mò nhìn sơn cốc rồi thầm tự nhủ, diện tích đất ở nơi này thật rộng lớn, nếu không bàn đến khí hậu thì có lẽ chỗ này có thể biến thành hàng nghìn mẫu ruộng.