Ngay cả Long Ngư mà tiên sinh còn dám cho hắn, những chuyện khác có đáng gì.
Tiếng khóc rống ngoài cửa lại to thêm, Lý Khác do dự một lúc mới dám hỏi:
"Tiên sinh, ngài không định mở cửa cho họ thật sao?"
Khánh Trần bình tĩnh trả lời:
"Nếu họ chỉ cần khóc một lúc đã đạt được mục đích, những chuyện ngươi phải chịu sáng nay là vô ích sao?"
Lý Khác ngẩn người một lúc, sau đó nước mắt hắn lại rơi lả tả.
Hóa ra tiên sinh biết chuyện hôm nay.
Lý Khác không biết hôm nay hắn bị làm sao nữa, số nước mắt hắn rơi hôm nay còn nhiều hơn cả tổng số nước mắt trong mười năm gần dây.
Khánh Trần không thèm quan tâm các phụ huynh đứng ngoài cửa vì hắn biết, từ trước đến này Lý thị vẫn luôn dùng cách này để chọn người, lúc trước Xu Mật xử làm việc này, bây giờ Khánh Trần sẽ thay mặt họ làm việc này.
Xưa giờ Lý thị chưa bao giờ thiếu con cháu, những người không đủ tiêu chuẩn phải được loại bỏ khỏi vòng quyền lực, người có năng lực phải được đặt đúng vị trí của mình, khi đó gia tộc mới có thể phát triển được.
Thật ra những người được điều về như bọn Lý Thúc đã trải qua rất nhiều cuộc kiểm tra trước đây.
Người ngoài đều nghĩ Lý thị sắp xảy ra nội loạn, nhưng theo suy nghĩ của Khánh Trần, nơi này chưa bao giờ yên bình.
Khánh Trần đã từng hỏi ông lão: Nhiệm vụ của Xu Mật xử là gì.
Ông lão trả lời là: Thật ra Xu Mật xử đảm nhiệm hai trọng trách rất quan trọng, trọng trách thứ nhất là cai quản dòng tiền, trọng trách thứ hai là đặt các nhân tài vào đúng vị trí thích hợp.
Xu Mật xử chính là cơ quan đầu não của tập đoàn, mỗi quyết định mà họ đưa ra đều ảnh hưởng rất lớn đến tương lai tập đoàn.
Trong Xu Mật xử có một đoàn cố vấn chuyên nghiệp, chức vị những người này đảm nhiệm được gọi là cố vấn quốc sách, có lẽ họ chính là một trong số những người thông minh nhất ở thế giới trong được tập đoàn tập hợp lại một chỗ.
Khánh Trần đang nghĩ, không biết Lý thị đang cố diễn kịch cho ai xem đây?
Đến khi trước cửa biệt viện Thu Diệp khôi phục yên tĩnh, Khánh Trần nói với Lý Khác đang rửa bát:
"Muộn rồi, ngươi về đi."
"Vâng thưa tiên sinh.”
Lý Khác nói.
Lúc hắn ra mở cửa biệt viện Thu Diệp, những phụ huynh và học sinh đứng ngoài đó đã về hết.
Khánh Trần thầm thở dài, những người này còn chưa biết lợi ích mình sẽ nhận được là gì nên chẳng ai có động lực ngồi chờ đến sáng cả.
Chuyện này đã chứng minh một việc, không phải tất cả thành viên tập đoàn đều là người thông minh.
Làm gì có chuyện Xu Mật xử sẽ tước đoạt quyền lực của những người thông minh cơ chứ.
Khánh Trần thoáng nhìn đống hồ đếm ngược trên cánh tay rồi quay về phòng.
Thời gian đếm ngược 1:00:00.
Thời cơ đã đến, tất cả mọi thứ cũng được chuẩn bị tốt.
Hắn bước đi trong hành lang dài, đã đến lúc hắn phải ra ngoài rồi.
Thời gian còn lại cũng đủ để hắn đến căn nhà ở cuối đường hầm, hắn muốn đến đây vì những tất cả thứ cần mang về thế giới ngoài đều ở đó.
…
Khánh Trần bước đi trong hành lang u ám, trên tay hắn đang cầm một khẩu Hôi Tẫn -012, hộp đạn có 9 viên, kích thước nòng 5.6 li.
Rất tiện mang theo.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, hắn không quay về hay ra ngoài mà lặng lẽ ngồi đợi thời gian trôi qua.
Trong tay hắn lúc này là hai liểu thuốc biến đổi gien FDE-005 và FDE-004.
Lúc đầu Khánh Trần nghĩ Lý Trường Thanh chỉ đưa hai liều 002 và 001 mà hắn chưa tiêm, không ngờ người phụ nữ này còn nhớ lời hứa lúc trước với hắn, nàng nói nàng đã hứa sẽ đưa cả bộ thuốc biến đổi gien cho Khánh Trần thì nhất định sẽ đưa.
Số thuốc biến đổi gen này được đưa đến rất đúng lúc, hắn tính cả rồi, liều FDE-005 sẽ cho Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài, còn liều FDE-004 sẽ cho Lưu Đức Trụ.
Họ sẽ bán liều Lý Đông Trạch đưa cho Hồ Tiểu Ngưu mang về cho Trương Thừa Trạch.
Bây giờ Bạch Trú đã có phương pháp tu luyện của riêng mình, nếu họ không thể vượt qua sinh tử quan để trở thành Kỵ Sĩ thì vẫn có thể tu luyện Chuẩn Đề Pháp.
Nên họ không cần thuốc biến đổi gen nữa rồi.
Khánh Trần liếc nhìn thời gian trên tay, đồng hồ đã sắp về không.
Lúc này, hắn bỗng nhìn thấy đĩa trái cây đặt trên bàn trong phòng khách, trong đĩa trái cây có rất nhiều táo, nhưng vì những quả táo đã đặt ở đây quá lâu nên tất cả đều đã biến thành táo khô.
Sau khi nhìn những quả táo khô trong đĩa, Khánh Trần đột nhiên nhớ đến một thiếu nữ hắn từng gặp trên hoang dã, không biết bây giờ đối phương đang làm gì.