Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 710: Không Phải Đồ Ăn Trộm




Hóa ra những sinh vật sống trong cấm địa có thể thần kì đến mức này.

Nếu sau này có ngươi nói trong cấm địa có thứ gì đó có thể biến người chết thành người sống thì nhất định Khánh Trần sẽ tin.

Nhưng xác suất tìm được những động thực vật đột biến có lợi với con người thấp hơn rất nhiều so với những thứ có hại.

Nếu không tìm hiểu kĩ trước khi ăn thì rất có thể sẽ chết.

Khánh Trần lặng lẽ cảm nhận những biến hóa trong cơ thể, bây giờ hắn có thể chắc chắn, những siêu phàm giả cùng cấp với hắn đã không thể đánh gãy xương hắn nữa, ngay cả người cao hơn 1 cấp cũng rất khó làm được.

Dòng nước ấm không chỉ làm tăng độ cứng của xương, mà còn có tác dụng làm tăng tốc độ tạo máu của xương thêm vài lần.

Khánh Trần tập trung lắng nghe.

Sau đó tiếng xì xào bàn tán ngoài cửa bắt đầu truyền vào tai hắn, Khánh Trần bỗng phát hiện, bây giờ hắn đã có thể nghe rõ những âm thanh hắn không thể nghe được lúc trước.

"Bên trong đang xảy ra chuyện gì vậy, đó là tác dụng sau khi ăn xong Long Ngư?"

"Con chúng ta phải quỳ tới khi nào, người này không còn chút nhân tính nào sao."

Bây giờ Khánh Trần đã hiểu, vì những xương: Xương búa, xương đe và xương bàn đạp trong tai được cường hóa nên hắn có thể dễ dàng nghe được những âm thanh nhỏ nhất !

Cơ và dây chằng nối ba chiếc xương này tạo thành chuỗi xương tai, khi âm thành truyền vào không khí, các rung động trong không khí sẽ truyền vào lỗ tai, vì lỗ tai là một khoang kín thên sóng âm sẽ đập vào màng nhĩ.

Khi màng nhĩ bị sóng âm làm rung động sẽ khiến xương búa chấn động theo, xương búa sẽ khéo theo xương đe, xương đe sẽ truyền xung động sang xương bàn đạp, xương bàn đạp khớp với cửa sổ bầu dục của ốc tai, xương bàn đạp di chuyển sẽ khiến chất lỏng trong ốc tai chấn động, khi đó các thụ thể thính giác trong ốc tai sẽ nhận được tín hiệu, tín hiệu sẽ theo dây thần kinh lên não.

Sau khi xương cốt hắn được cường hóa, ba khối xương trong tai cũng được cường hóa theo, nên hắn mới có thể nghe rõ tiếng nói chuyện của các phụ huynh đứng ngoài cửa.

Không những thế, hắn còn có thể nghe rõ tiếng lá cây trước cửa biệt viện Thu Diệp ma sát với nhau mỗi khi có gió thổi qua.

Tiếng lá cây ma sát với nhau như tiếng sóng vỗ vào bờ.

"Các ngươi nghĩ vì sao giáo viên này dám ngang ngược như vậy, chúng ta đã bắt bọn trẻ quỳ gần một tiếng rồi, chẳng lẽ hắn không động lòng một chút nào sao…."

"Đừng nói nữa, lúc ta bắt nó đi chạy bộ thì chẳng phải ngươi mới là người không cho nó đi sao? Bây giờ còn dám trách giáo viên?"

"Không phải ngươi nói cho nó ngủ thêm một chút sao? Sao bây giờ ngươi lại đổ hết lỗi lên người ta?"

"Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chúng ta nên nghĩ xem có cách nào khiến tiên sinh động lòng thì hơn."

"Hay ta sai người mang máy dò sinh mệnh đến, chúng ta thử xem trong này có người không….."

Khánh Trần: "….."

Tuy đã biết ý định của họ nhưng hắn không định ngăn cản.

Khánh Trần nhìn Lý Khác rồi nói:

"Đừng giặt quần áo nữa, những người trước cửa sẽ không đi ngay đâu, ngươi nấu thêm một con Long Ngư đi."

"A?"

Lý Khác sửng sốt:

"Long Ngư? Không phải tiên sinh vừa ăn con thứ chín sao?"

"Ngươi cứ nấu đi, ta có đặt 1 con ở ngăn dưới cùng tủ lạnh.”

Khánh Trần nói.

"Được rồi.”

Lý Khác xoa tay, sau đó lại vào phòng bếp lần nữa

Một lúc sau, Long Ngư hấp đã nấu xong, Lý Khác mới do dự nói:

"Tiên sinh, ngài nếm thử xem đã vừa chứ, nếu chưa vừa ta sẽ nấu lại."

Nhưng lần này Khánh Trần lại quay sang nhìn Lý Khác:

"Con cá này không phải cho ta, mà cho ngươi ăn."

Hai mắt Lý Khác đã rưng rưng nước mắt, hắn đưa tay lau nước mắt rồi quay sang nhìn Khánh Trần nhưng lại phát hiện giáo viên nhà mình đã nhắm mắt nằm lên ghế từ bao giờ.

Thiếu niên 14 tuổi nhẹ nhàng ngồi xuống bàn, sau đó từ từ ăn thịt cá, thậm chí hắn còn cố nhai nát xương cá để nuốt.

Khi Khánh Trần nghe thấy âm thanh cót két trong thế giới thần bí, hắn không thèm mở mắt nhìn mà nói:

"Đừng nhai xương cá, ngươi không nhai được đâu."

Nếu có thể nhai nát xương cá thì hắn đã sớm nuốt luôn cả bộ xương rồi, chứ làm gì còn để lại như bây giờ nữa.

Vì Long Ngư có tác dụng rất tốt đối với xương cốt nên xương của nó cũng cứng như sắt thép, lúc trước Khánh Trần đã cố nhai rất lâu, nhưng hắn nhai mãi mà xương cá vẫn không thay đổi chút nào.

Nhưng dáng vẻ tên nhóc Lý Khác cố nhai xương cá lại rất giống hắn lúc trước.

Thậm chí bây giờ Khánh Trần còn nghĩ, không biết năm xưa sư phụ hắn có cố nhai xương cá như hắn không?

Theo tính cách của sư phụ thì chắc chắn hắn sẽ làm như vậy...

Lý Khác có vẻ rất kinh ngạc với câu nói của hắn, sau đó hắn mới không cố nhai xương nữa:

"Tiên sinh, ngài lấy con cá này ở đâu?"

"Yên tâm, không phải đồ ăn trộm là được.”

Khánh Trần nói.

"À.”

Lý Khác gật đầu rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn cá, hắn không những không cảm thấy uất ức nữa mà còn nghĩ những chuyện hôm nay hắn phải chịu rất đáng giá.