Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 709: Biến Đổi Của Khánh Trần




Khánh Trần vừa ăn vừa hỏi.

Lý Khác nghĩ một lúc nhưng vẫn không dám nói chuyện xảy ra sáng nay:

"Tiên sinh, ta muốn xin lỗi ngài, thật ra đêm qua có người đến nhà muốn nhờ ta cho một học sinh tham gia, nhưng lúc đó ta nói mình không có quyền quyết định, mà ngài mới là người có quyền quyết định chuyện này."

"Ngươi có nói gì sai đâu.”

Khánh Trần lắc đầu:

"Không nên tự trách bản thân làm gì, ngươi đâu có lỗi gì."

Lý Khác nghiêm túc nói:

"Không phải chuyện này, sau khi họ về, mẹ ta đã phê bình ta, nàng nói ngài đã giao trong trách nặng nề cho ta thì ta phải tự giả quyết vấn đề, chứ không phải lại đẩy trách nhiệm cho ngài."

"Mẹ ngươi nói không sai.”

Khánh Trần nói:

"Nhưng ngươi không nên tự trách bản thân."

Thật ra Khánh Trần đang nghĩ, lúc trước hắn còn thắc mắc vì sao Lý Khác trưởng thành hơn những người cùng tuổi khác, bây giờ hắn hiểu rồi, hóa ra Lý Khác có một người mẹ tốt và một gia đình biết dạy con.

Khánh Trần nhìn Lý Khác:

"Khóc rồi à?"

"Ừ.”

Lý Khác thành thật lên tiếng.

"Có phải hôm nay các bạn học khác mắng ngươi không?"

Khánh Trần vui vẻ cưới nói

"Sao tiên sinh biết?"

Lý Khác tò mò hỏi.

"Ta đoán, ngồi xuống ăn cơm đi, lúc nào mấy người đứng ngoài về hết thì ngươi mới có thể về được.”

Khánh Trần nói.

Hắn không thèm hỏi thăm Lý Khác có bị sao không, như thể chuyện này chẳng có gì liên quan đến hắn.

Nhưng đúng lúc này, những phụ huynh đứng ngoài cửa bắt đầu quát mắng:

"Quỳ xuống cho ta, đến khi nào tiên sinh đi ra thì các ngươi mới được đứng lên."

Xem ra các phụ huynh định dùng khổ nhục kế.

Lúc đầu chỉ có một phụ huynh bắt con mình quỳ xuống, nhưng sau đó các phụ huynh khác cũng bắt đầu học theo, bây giờ ngoài cửa biệt viện Thu Diệp có một hàng học sinh đang quỳ, tiếng gào khóc vang vọng khắp nơi.

Bầu không khí bình yên của biệt viện Thu Diệp bị họ phá vỡ hoàn toàn.

Khánh Trần nhìn Lý Khác:

"Đứng đơ ra đó làm cái gì, ngồi xuống ăn cơm đi."

Lý Khác biết lí do chuyện này xảy ra do đâu, hắn lắc đầu từ chối:

"Tiên sinh, ta biết chuyện này đều do ta gây ra, ta không muốn ăn cơm, ngài cứ ăn đi, ta đi giặt quần áo."

Sau đó Lý Khác đi thẳng vào căn phòng phía Tây rồi lặng lẽ mang đống quần áo trong giỏ đi giặt.

Nước mùa đông rất lạnh, nhưng hắn không dùng máy giặt mà đem tất cả số quần áo trong giỏ đi giặt tay, có lẽ hắn muốn dùng việc này để chừng phạt bản thân vì lỗi lầm đã gây ra.

Khánh Trần không ngăn cản hắn mà tiếp tục ăn cá, chỉ một lúc sau, Long Ngữ đã biến thành một bộ xương cá sạch bong.

Ngay sau khi ăn miếng thịt cuối cùng, hắn bỗng cảm thấy dòng nước ấm lúc trước đột nhiên tăng thêm rất nhiều, sau đó hơi ấm bắt đầu bao phủ tất cả xương cốt trên người hắn.

Dòng nước ấm tỏa ra các nhánh đến các phần cơ thể, rồi bỗng tụ lại thành một, lúc đầu nó chỉ như dòng nước lũ, sau một lúc lại biến thành giống sông, một lúc sau dòng nước ấm đã nhiều như biển!

Một phụ huynh đứng ngoài cửa nói thầm:

"Không biết người trong đó có còn chút nhân tính nào không, bọn trẻ đã quỳ khóc hơn nửa giờ mà vị tiên sinh đó vẫn không động lòng chút nào sao?"

Sau đó phụ huynh bắt đầu dán tai lên cửa để nghe ngóng tiếng động bên trong.

Nhưng lúc nàng vừa dán tai lên đã nghe thấy tiếng nổ ầm ầm như tiếng sấm vang lên, tiếng sấm ầm ầm như cơn giông trước khi mưa to.

Phụ huynh giật nảy mình nhìn lên trời, nhưng trên trời không một gợn mây, trăng sao vẫn đang tỏa sang, vậy tại sao nàng lại nghe thấy tiếng sấm?

"Là Long Ngư, hắn đã ăn con Long Ngư thứ chín.”

Một phụ huynh khác kinh ngạc nói:

"Ta nghe nói, nếu một người ăn chín con Long Ngư thì xương cốt người đó sẽ vang lên tiếng sấm, lúc đó ta còn tưởng đây chỉ là truyền thuyết..."

"Ngươi nghe ai nói thế?"

Có người tò mò hỏi.

Phụ huynh đó lại thì thầm nói nhỏ: "Lúc trước Thất ca rất thích đến Long Hồ trộm cá, sau đó có người hỏi hắn vì sao phải làm như vậy thì hắn trả lời như thế."

Lúc này, Lý Khác đang giặt quần áo trong căn phòng phía Tây bỗng nghe thấy tiếng súng, lúc đầu hắn tưởng trời sắp mưa nhưng sau đó mới nghĩ đến giáo viên nhà mình.

Hắn thấy sắc mặt của Khánh Trần vẫn bình tĩnh như thường, nhưng tóc trên đầu hắn đang rụng lả tả.

Nhưng sợi tóc đó vừa rơi xuống đất đã vỡ tro bụi, đầu Khánh Trần nhanh chóng trụi lủi.

Thật ra bây giờ trong đầu Lý Khác đang nghĩ, nếu tiên sinh đi làm hòa thượng thì chắc chắn hắn sẽ trở thành hòa thượng đẹp trai nhất.

Nhưng một lúc sau trên đầu Khánh Trần đã mọc lên một lớp tóc đen.

Chỉ hai giây sau, mái tóc của hắn lại mọc lại y như lúc trước.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Lý Khác còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã kết thúc.

"Tiên sinh, ngài cao lên.”

Lý Khác kinh ngạc nói.

"Ừ.”

Khánh Trần gật đầu:

"Cao thêm hai centimét nữa, lúc trước là 1 mét 81, bây giờ là 1 mét 83."