Vì phần lớn những đứa trẻ trong trường đã bị loại khỏi bài kiểm tra, sáng nay họ đã bàn bạc với nhau rồi cùng sai người hầu đi tìm bọn Lý Khác, nhưng mọi người đi tìm rất lâu mà vẫn không thấy đoàn người Lý Khác đâu.
Mãi đến khi tiết học sắp bắt đầu, mọi người mới biết hôm nay Lý Khác chọn sân tập bắn phía sau núi làm địa điểm tập hợp, vì chẳng có ai ở đây nghĩ họ chạy bộ ở nơi đó, nên mới không sai người hầu đến đó.
Một số cha mẹ đã dặn con mình đứng trước cửa nhà Lý Khác từ 5 rưỡi sáng, thật ra người nghĩ ra cách này cũng khá thông minh, vì họ biết mình không thể tìm được địa điểm tập hợp trước giờ học nên mới chọn cách này.
Nhưng mãi sau mọi người mới biết, thật ra đêm qua Lý Khác không ngủ trong biệt viện Phong Loan, mà chạy đến ngủ nhờ ở biệt viện Thanh Sơn của Lý Y Nặc, hắn còn chọn căn phòng ngay sát bên phòng của Khánh Nhất.
Mọi người đều không ngờ hắn có thể nghĩ ra cách này để trốn họ, nhưng một số người lại chắc chắn cách này do tiên sinh nghĩ ra rồi bảo hắn làm.
Lúc này những học sinh khác đã biết chạy bộ là một bài kiểm tra và những người không đi chạy như họ đã bị loại ngay từ đầu, nên bây giờ trong lòng mỗi người đều rất ghen tỵ với những người vẫn kiên trì chạy bộ.
Ngoài Lý Khác, những học sinh thuộc đội ngũ chạy bộ đều bị các học sinh khác cô lập.
Tất cả đều muốn chửi rủa Lý Khác để xả giận.
Nhưng có vẻ Lý Khác không thèm quan tâm đến những gì họ đang nói mà vẫn bình tĩnh nghe giảng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trong giờ giải lao sau tiết thứ nhất của buổi chiều, nhân lúc Lý Khác đi vệ sinh, không biết ai đã đổ nước lên chỗ ngồi của hắn, mãi đến khi ngồi xuống hắn mới phát hiện chuyện này, nhưng lúc đó quần hắn đã bị nước thấm ướt hết.
Vì bây giờ đang là mùa đông nên mọi người đều mặc quần áo rất dày, quần hắn bị nước thấm ướt khiến cơ thể hắn không thể giữ ấm, mỗi lần gió lạnh thổi qua như những con dao sắc bén đang cứa từng nhát lên người Lý Khác.
Tên mập mạp vui vẻ nói:
"Lý Khác tè ra quần!"
Lý Khác không thèm nói gì mà chỉ bình tĩnh nhìn đối phương.
Lần này, những học sinh đi chạy bộ cùng Lý Khác đã không nhịn nổi nữa, họ đồng loạt đứng dậy chạy lại gần hắn rồi trợn mắt nhìn đám người bên phía tên mập:
"Chẳng phải chính các ngươi mới là người không đến sao, chúng ta có làm gì có lỗi với các ngươi sao, các ngươi dám động vào hắn thử xem? Chúng ta đều là thành viên của Lý thị, sao các ngươi dám bắt nạt hắn!"
Lý Khác kéo tay bạn học đang nói:
"Được rồi."
Thời gian đếm ngược, 7:00:00.
7 giờ cuối trước khi xuyên về.
Đến khi tan học, hắn lại đến biệt viện Thu Diệp.
Lúc bước vào biệt viện, hắn thấy Khánh Trần vẫn nhắm mắt nằm trên ghế như trước.
Lý Khác ngập ngừng một lúc nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, sau đó hắn lại vào bếp nấu cơm, làm cá.
Hôm nay, hôm nay nấu cá rất cẩn thì, vì không biết vì sao hôm quan tiên sinh không đi Long Hồ, nên hôm nay mới là con Long Ngư thứ chín.
Lý Khác rất tò mò, không biết sau khi tiên sinh ăn xong con Long Ngư sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng không biết lúc nấu cơm Lý Khác nghĩ gì mà hắn bỗng rơi nước mắt.
Hắn vội ngẩng đầu lên để tránh nước mắt rơi vào nồi.
Tuy có vẻ trưởng thành hơn những người cùng tuổi một chút nhưng chẳng qua hắn chỉ là một đưa trẻ 14 tuổi mà thôi, dù hắn có mạnh mẽ đến đâu cũng không chịu nổi những lời chửi mắng của những bạn học khác.
Hắn lặng lẽ liếc nhìn Khánh Trần.
Nhưng có lẽ Khánh Trần không để ý đến hắn nên vẫn nằm trên ghế như cũ.
Lý Khác vội vàng lau nước mắt rồi tiếp tục làm cá kho.
Hôm nay, Khánh Trần đã đã bắn trúng bia 2100 mét, hắn chỉ cần tập thêm 500 mét nữa là sẽ 'Tốt nghiệp'.
Nhưng không phải đã hết thứ phải học, sau khi tốt nghiệp hắn sẽ luyện thêm hạng mục huấn luyện 'Độ cao so với mặt biển' để đề phòng trường hợp cần dùng đến.
Một lúc sau, Lý Khác đã bưng cá kho lên bàn.
"Ngươi ra ngoài treo bảng từ chối tiếp khách lên, tiện thể đóng chặt cửa lại, có lẽ một lúc nữa trước cửa sẽ rất náo nhiệt.”
Khánh Trần nói.
Tuy Lý Khác không biết vì sao phải làm vậy, nhưng hắn vẫn làm theo.
Hắn vừa treo bảng từ chối tiếp khách thì đã có người đến đập cửa, sau đó hô to:
"Tiên sinh, ta mang bọn trẻ đến xin lỗi, xin ngài mở cửa ra đi."
Lý Khác quay sang nhìn Khánh Trần thì phát hiện tiên sinh vẫn đang ăn cá như bình thường, như thể chuyện này chẳng có gì liên quan đến hắn.
Phụ huynh đứng đợi ngoài biệt viện Thu Diệp rất lâu vẫn không thấy ai mở cửa, nhưng không ai dám dám quay về, chỉ một lúc sau, trước cửa biệt viện Thu Diệp đã đứng rất nhiều phụ huynh và các học sinh.
Đến khi trước cửa biệt viện Thu Diệp có hơn 10 phụ huynh học sinh đang đứng, Lý Khác vẫn thấy tiên sinh bình tĩnh ăn Long Ngư như bình thường.
"Hôm nay ngươi nấu mặn hơn mọi ngày, có tâm sự gì sao?"