Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 705: Không Tiếp Khác




"Sao ngươi lại muốn chuyện này?"

Khánh Trần kiên nhẫn hỏi.

"Vì những gì ngài dạy đối lập những gì ta biết, rất nhiều người trong thế giới này hành động giống ta, tác dụng mà nó mang lại cũng rất tốt.”

Lý Khác nói:

"Hôm nay ta đã thử nói chuyện bình đẳng với những người hầu, nhưng họ không những không vui vẻ mà còn tưởng mình đã làm sai điều gì, ta luôn cảm thấy những gì ta đang cố làm không giúp gì cho họ cả."

Khánh Trần cười:

"Ta muốn ngươi đối xử bình đẳng với người hầu không phải vì muốn tốt cho họ. Nếu ngươi cho tên ăn mày trên đường một tờ tiền thì số tiền đó có thay đổi được cuộc sống của hắn không? Chắc chắn là không. Nhưng thật ra số tiền ngươi đem cho không phải để giúp hắn mà để giúp ngươi, sau khi cho hắn số tiền đó ngươi có cảm thấy thoải mái hơn không?"

Lý Khác sửng sốt:

"Hình như có."

Thật ra hắn chưa gặp ăn mày bao giờ mà chỉ nghe từ miệng người khác thôi.

"Ngươi có cảm giác gì sau khi nói chuyện lịch sự với những người hầu?"

Khánh Trần hỏi.

"Tuy lúc đầu hơi khó chịu, nhưng sau đó ta cảm thấy chuyện này rất bình thường, có lẽ lúc đó lương tâm ta cảm thấy thoải mái nhưng ta không để ý mà thôi.”

Lý Khác nói.

Khánh Trần cười nói:

"Thật ra mục đích ta bảo ngươi tôn trọng người hầu chỉ đơn giản như vậy mà thôi."

Hắn đã hiểu ra một chuyện, vì học sinh của mình đã sống trong thân phận này 14 năm, nếu muốn thay đổi nhận thức của hắn thì phải từ từ, chứ không thể thay đổi ngay được.

Cho nên, hắn cần thời gian mới có thể làm quen với việc này.

Lúc này, Lý Khác hỏi:

"Tiên sinh, vậy nếu tên ăn mày không hề tàn tật mà chỉ giả vờ để lừa tiền ngài thì sao, nếu ngài cho hắn tiền mà hắn còn thầm chửi ngài là đồ đần thì sao. Nếu ngài gặp phải loại người này thì ngài sẽ làm gì?"

Khánh Trần không chút nghĩ ngợi nói:

"Đánh chết cụ nhà hắn."

"Được rồi, học sinh sẽ suy nghĩ kĩ hơn về vấn đề này, nếu tiên sinh không có chuyện gì cần sai bảo nữa thì ta về đây.”

Lý Khác nói.

"Được rồi, về đi."

Sau khi Lý Khác nấu nướng dọn dẹp xong mới rời khỏi biệt viện Thu Diệp, bây giờ hắn đang cảm thấy rất mệt mỏi, hắn phải về nhà nghỉ ngơi.

Khánh Trần đưa cái bảng viết từ chối tiếp khách cho hắn:

"Nếu người về thì tiện thể giúp ta treo trước cửa, sau này cứ đến 7 giờ tối là ta sẽ từ chối tiếp khách."

Lý Khác sửng sốt, sau đó lập tức nói:

"Vâng, học sinh sẽ thông báo cho mọi người biết."

Sau khi Lý Khác đi một lúc, đến 7 rưỡi lại có người đến gõ cửa muốn gặp hắn.

Khánh Trần không thèm quan tâm đối phương là ai mà chỉ bình tĩnh nói một câu:

"Xin lỗi, hôm nay không tiếp khách."

Khánh Trần không quan tâm đối phương nói gì.

Người hầu đứng gõ cửa một lúc rồi tức giận quay về.

Sáng ngày thứ ba sau khi xuyên qua, Lý Khác vẫn tập hợp mọi người đến Tích Thủy Dũng Tuyền để chạy bộ như hôm qua, nhưng số người đến tập hợp chỉ có một nửa, có lẽ những người còn lại vẫn trong chăn, mà cha mẹ họ còn không nỡ đánh thức.

Nhưng lần này Lý Khác không chạy đến nhà từng người mà chỉ đến Thanh Sơn biệt viện lôi Khánh Nhất dậy, còn những người khác thì hắn không thèm quan tâm.

Những học sinh khác đều cảm thấy rất khó hiểu, chẳng phải Lý Khác là một tên cứng đầu sao, sao hôm nay hắn lại không đi lôi những kẻ khác dậy như trước?

Hôm nay Khánh Trần vấn treo bảng từ chối tiếp khách đúng giờ như hôm qua.

Nhưng hôm nay hắn không thèm trả lời những người đến gõ cửa một câu nào.

Sáng ngày thứ tư sau khi xuyên qua, số học sinh đến Tích Thủy Dũng Tuyền tập hợp chỉ còn chín người, trong đó đã bao gồm Lý Đồng Vân, Khánh Nhất, Lý Khác.

Lý Khác vẫn không định đi gọi những người khác dậy mà dẫn mọi người chạy 5 cây số rồi đến trường.

Thật ra Khánh Nhất không muốn đến tập hợp chút nào, nhưng hắn rất sợ chết nên không đi không được.

Hắn biết những người khác không đi cũng không sao, nhưng nếu hắn dám không đến tập hợp sẽ thì chắc chắn Lý Khác sẽ đến khóa cổ hắn...Bây giờ hắn mới nhận ra mình bị Lý Khác coi là đối tượng cần đặc biệt chú ý....Những phụ huynh khác đều thầm tự nhủ, ngày đầu tiên tên nhóc Lý Khác còn cố ý mang loa đi gọi từng người một, sao bây giờ hắn lại không thèm quan tâm có ai đến không?

Chuyện này khiến rất nhiều người không thể hiểu nổi.

Chẳng lẽ cha Lý Khác cũng cảm thấy chuyện hắn làm hơi quá đáng nên đã cảnh cáo Lý Khác? Nhưng không phải lúc trước Xu Mật xử đã nhắc nhở họ sao, tại sao bây giờ lại không bắt các học sinh đến tập hợp nữa.

Cơ mà đối với các vị phụ huynh học sinh, Lý Khác không quan tâm đến con cháu họ mới tốt.

Những học sinh không đi chạy đều cảm thấy rất vui vẻ, thậm chí lúc đi học, những học sinh này còn cố ý khuyên những người đi chạy không nên đi nữa.

Thậm chí có một số học sinh còn liên kết với nhau để cô lập Lý Khác.