Sau này họ gặp nhau trên chiến trường, thành viên Lý thị từng bái hắn làm sư phụ chắc chắn sẽ không tấn công hắn.
Vì cấp bậc chính là thứ quan trong để duy trì trật tự trong Lý thị, nếu ai đó không tuân theo trật tự này thì Lý thị sẽ hỗn loạn ngay.
Hơn nữa, những người trẻ tuổi được ông lão lựa chọn sẽ đảm nhiệm những chức vị rất quan trọng trong Lý thị sau này.
Khánh Trần bình tĩnh hỏi:
"Ngài biết chuyện này sẽ gây hậu quả gì không?"
Ông lão cười nói:
"Những người trẻ tuổi được ta chọn sẽ là những người vào sinh ra tử trên chiến trường, Jindai và Kashima đã điều rất nhiều quân đội đến Bắc cảnh, sớm muộn gì liên bang cũng xảy ra chiến tranh. Người trẻ tuổi của Lý thị không học được một phương pháp tu luyện nào tử tế thì tỉ lệ sống sót của họ trên chiến trường sẽ rất thấp. Tuy thực lực cá nhân không thể quyết định kết quả của một cuộc chiến, nhưng nếu tố chất cơ thể tăng lên thì tốc độ lành vết thương cũng nhanh hơn. Nếu học được thì ít nhất khả năng sống sót trên chiến trường sẽ cao hơn."
Cho nên, thật ra ông lão làm việc này vì mong những trụ cột tương lai của Lý thị sẽ không chết hết trên chiến trường.
"Ta còn tưởng ngài muốn họ sống lâu trăm tuổi cơ.”
Khánh Trần nói.
"Ta không thể thay đổi quy luật tự nhiên được.”
Ông lão cười nói:
"Cho nên, ngươi có đồng ý không?"
Khánh Trần nghĩ một lúc mới nói:
"Chẳng phải phương pháp tu luyện là của ngài sao, họ còn bái ta làm sư thì ta còn lí do gì để từ chối nữa."
Thật ra nguyên nhân quan trọng nhất khiến hắn đồng ý là phương pháp tu luyện này của đối phương nên hắn chẳng có lí do nào để từ chối cả.
Thật ra ông lão biết thế giới ngoài có ngôn ngữ này, hắn có thể chọn bất kì người du hành nào đó chứ không nhất thiết phải tìm mình.
Khánh Trần bỗng hiểu ra một việc, thật ra mục đích những việc ông lão làm là đầu tư.
Cũng giống như cha của Hồ Tiểu Ngưu, họ đều biết sự kiện xuyên qua sẽ khiến cả thế giới trong và thế giới ngoài hỗn loạn.
Nên người thông minh sẽ chọn một người nổi bật trong số những người du hành để hợp tác, những gì họ làm chính là đầu tư cho tương lai.
Không phải lần đầu tư nào cũng có thể nhìn thấy lợi ích ngay, mà có rất nhiều vụ đầu tư phải chờ một thời gian rất dài mới có thể thấy thành quả.
Nhưng đối với những người như Khánh Trần, việc này chẳng khác gì cho hổ thêm cánh!
Sau này những người trẻ tuổi đời thứ ba sẽ gọi hắn là sư phụ, gọi Lý Thúc Đồng là Thất thúc, khi đó vai vế của hắn và Lý Thúc Đồng sẽ tương đương nhau....
Khoan đã, tại sao ông lão lại vội vàng tăng bối phận cho hắn như vậy, chẳng lẽ còn mục đích gì khác sao.
"Đúng rồi lão gia tử, ngài thường ra ngoài làm gì?"
Khánh Trần nháy mắt tò mò nói.
Ông lão sửng sốt:
"Ngươi đã phát hiện ra mật đạo rồi sao?!"
"Ta còn tìm được bảy chiếc chìa khóa xe và đống vũ khí ngươi giấu sau tường....Và một đống quần áo loè loẹt nữa.”
Khánh Trần nói:
"À còn bảy cái điện thoại nữa, lúc trước ngài thường dùng bảy thân phận sao, thật ra ta rất tò mò ngài hay dùng thân phận gì...."
Lúc này, ông lão bỗng nhấc câu lên, sau đó vứt Long Ngư cho Khánh Trần:
"Cầm lấy, mau cút đi."
"Biết rồi.”
Khánh Trần cảm giác có chút vẫn chưa thỏa mãn.
....
Lúc về đến biệt viện Thu Diệp, Khánh Trần đi dạo quanh sân một lúc rồi chặt một cành long não to bằng cánh tay, sau đó cắt thành một tấm bảng.
Trên tấm bảng chỉ ghi vài chữ:
"Từ chối tiếp khách."
Trời vừa sẩm tối Lý Khác đã đến nấu cơm và dọn dẹp.
Hắn còn cầm khăn tỉ mỉ lau cái ghế Khánh Trần thường nằm mỗi ngày.
Lúc này, vì lượng axit lactic tích tục trong cơ thể Lý Khác quá nhiều, dáng đi của hắn khá kì lạ, bây giờ hắn chỉ cảm thấy chân hắn không nghe theo sự điều khiển của hắn nữa rồi.
Dù rất khó chịu nhưng Lý Khác vẫn cố làm xong mọi việc rồi mới về nghỉ ngơi.
Trong lúc hắn đang làm việc có vài người hầu mang trái cây đến.
Tuy mang danh nghĩa đưa trái cây đến nhưng những những người hầu đó vẫn luôn lén quan sát xem Lý Khác làm gì.
Trong những gia tộc lớn, những người hầu bên cạnh ngươi rất có thể là tai mắt của kẻ khác.
Sau khi những người này rời khỏi.
"Mệt không.”
Khánh Trần nằm trên ghế đợi thiếu niên 14 tuổi nấu cơm.
"Thưa tiên sinh, tuy hơi mệt nhưng ta vẫn có thể chịu được.”
Lý Khác nói:
"Ta biết, cảm giác này chỉ kéo dài vài ngày thôi, tuần sau ta sẽ không đau nữa."
"Ừ.”
Khánh Trần bình tĩnh trả lời:
"Ngươi có muốn hỏi ta vấn đề gì không?"
"Tiên sinh.”
Lý Khác nghĩ một lúc mới hỏi:
"Thật ra hôm nay ta vẫn không thể hiểu một chuyện, mỗi nền văn mình đều sẽ phân biệt giai cấp, thế giới này sẽ luôn tồn tại giai cấp. Nếu đã vậy, tại sao chúng ta phải đối xử bình đẳng với những người có địa vị thấp hơn chúng ta, chẳng phải làm vậy sẽ khiến họ khinh thường chúng ta sao. Suy nghĩ của một người rất dễ thay đổi, nếu chúng ta không dùng địa vị đàn áp thì làm sao để họ nghe lời chúng ta, nếu họ không còn nghe lời chúng ta nữa thì sao."