Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 706: Có Lệnh Điều Về




Tối ngày thứ tư, lúc tấm bảng 'Từ chối tiếp khách' treo lên trước cửa biệt viện Thu Diệp, từ 7 giờ đã không còn ai đến tìm hắn nữa.

Tất cả đều biết biệt viện Thu Diệp có một quy luật là từ 7 giờ tối sẽ không gặp ai nữa

Mọi người đều nhớ lúc trước ông lão đến đây tưởng nhớ ân sư cũng không muốn người khác đến làm phiền hắn.

Dù trời có sập thì cánh cửa biệt viện cũng không mở ra.

Trên cây cầu gãy bên hồ, lúc ông lão nghe thuộc hạ báo cáo chuyện này còn khen Khánh Trần thông minh. Sau chuyện này, mỗi lần Khánh Trần rời khỏi trang viên Bán Sơn sẽ không lo bị người khác phát hiện nữa.

Nhưng sau chuyện này, mọi người sẽ nghĩ Khánh Trần là một tên giáo viên kiêu ngạo không thèm nể mặt ai.

Tóm lại là rất khó ưa.

Sau 7 giờ tối và trước 9 giờ sáng chính là quãng thời gian Khánh Trần được tự do.

Đây mới là tự do thực sự.

Đến ngày thứ tư sau khi xuyên qua, Khánh Trần đã ăn 7 con Long Ngư.

Lúc Lý Khác nấu cơm cho hắn còn nghe thấy tiếng đôm đốp phát ra từ người giáo viên.

Vốn dĩ lúc đầu Lý Khác tưởng âm thanh này phát ra từ chảo đầu trên bếp, nhưng sau đó hắn lại cảm thấy không đúng lắm.

Một lúc sau hắn mới nhận ra âm thanh đó phát đâu.

Lúc đầu âm thanh đó chỉ thinh thoảng mới vang lên, nhưng một lúc sau âm thanh đó đã vang lên liên tiếp.

Tiếng động liên miên như thể trong người Khánh Trần đang hình thành một bộ xương hoàn toàn mới, để chuẩn bị thay thế cho bộ xương cũ trước kia.

Thật ra trước kia trang viên Bán Sơn từng đồn thổi một truyền thuyết là, nếu ai đó ăn chín con Long Ngư thì xương cốt trong cơ thể người đó sẽ được thay đổi, nhưng lúc đó mọi người chỉ coi đó là truyền thuyết mà thôi.

Mãi đến khi Lý Khác nhìn thấy tận mắt thì hắn mới tin đó là sự thật!

Hắn thầm nghĩ, bây giờ tiên sinh mới ăn 7 con đã xảy ra chuyện này, nếu hắn ăn đủ 9 con thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Nếu hắn ăn 18 con thì sao?

....

Trong quân đoàn 1 của quân đội liên bang, một sĩ quan cấp úy đang đi vào phòng làm việc của trưởng quan.

Hắn báo cáo tên tuổi rồi bước vào phòng, sau đó nói với người ngồi trước mặt:

"Thưa chỉ huy, ta muốn xin phép về nhà thăm người thân, xin chỉ huy phê duyệt."

Trưởng quan có vẻ khá tò mò:

"Lý Thúc, buổi diễn tập chưa kết thúc mà, sao ngươi muốn về thăm người thân gấp vậy?"

Lý Thúc nhìn những người đứng xung quanh.

Trưởng quan phất tay bảo những người đó đi ra ngoài.

Lý Thúc nói:

"Tứ cữu, không phải ta muốn về nhà, mà vì gia tộc có lệnh điều ta đến trang viên Bán Sơn."

Vì quân đoàn này được Lý thị khống chế nên phần lớn những người làm ở đây đều là người của Lý thị, một số có huyết thống Lý thị, số còn lại là những người đã thề sẽ trung thành với Lý thị.

Hơn nữa trưởng quan của Lý Thúc cũng là tứ cữu của hắn, hắn không cần giữ bí mật chuyện này.

Đây là một trong những lí do các tập đoàn có khả năng khống chế liên bang.

Trưởng quan vẫn cảm thấy tò mò:

"Sao đột nhiên gia tộc lại gọi ngươi về? Sao ta không nhận được thông báo nào về chuyện này."

"Xu Mật xử đã liên lạc với ta.”

Lý Thúc nghĩ một lúc mới nói:

"Còn lí do vì sao phải về gấp thì phải kí hiệp định bảo mật với Xu Mật xử mới biết."

Trưởng quan nghĩ một lúc rồi nói:

"Vậy ngươi đi thu dọn đồ đạc đi, ta sẽ bảo tham mưu phê duyệt đơn xin về thăm người nhà rồi điều máy bay đưa ngươi về. Ta sẽ không hỏi thêm về nguyên nhân lần trở về này của ngươi, ngươi hãy coi cuộc nói chuyện vừa rồi của chúng ta chưa từng xảy ra....đừng tiết lộ chuyện này với bất kì ai."

Lý Thúc gật đầu:

"Ta hiểu."

Lúc này, cảng tượng tương tự cũng đang diễn ra trong các đơn vị của quân đội liên bang, tất cả những người trẻ tuổi nổi bật trong Lý thị, gồm cả những người đã được phong quân hàm thiếu tá đều đồng loạt xin nghỉ về thăm người thân, những người này đều được máy bay quân đội đưa thẳng đến thành phố số 18.

Chuyện này đã sự chú ý của rất nhiều người.

Sau khi điều tra thân phận của những người xin nghỉ, họ đều đoán gia chủ Lý thị sắp qua đời, những người trẻ phải về lo đám tang và tham gia tranh đoạt quyền lực trong Lý thị.

Ngay trong đêm những binh sĩ đó xin nghỉ, quân đội của gia tộc Jindai và Kashima đã bắt đầu thu dọn rồi hành quân thêm năm mươi cây số về phía nam.

Đối với chiến tranh hiện đại, năm mươi cây số mà họ vừa đi qua không đáng bao nhiêu.

Nhưng bản thân chuyện này lại phát ra tín hiệu rất nguy hiểm.

Ngày thứ 5 sau khi xuyên qua, đội ngũ 8 người đến thao trường chạy bộ bỗng tăng thêm hai người là Lý Y Nặc và Nam Canh Thần.

Một số người dò hỏi vì sao lại đi chạy bộ thì Lý Y Nặc chỉ nói mình muốn rèn luyện thân thể chứ không giải thích gì thêm.