Khánh Trần kinh ngạc nhìn một lát mới hiểu ra vì sao ông lão lại muốn để biệt viện Thu Diệp cho mình.
Hoá ra trong biệt viện Thu Diệp còn có một bí mật.
Hắn dở khóc dở cười, lúc trước Lý Thúc Đồng rời khỏi ngục giam số 18 bằng một con đường hầm, mà ngục giam và đường hầm kia đều do Lý thị xây nên.
Lão tổ tông của Lý thị thích xây đường hầm thế nào chứ?
Khánh Trần đi xuống dưới, hành lang dài như không có điểm cuối, hắn cảm giác có tiếng gió đang gào thét, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy ống thông gió nhỏ phía trên hành lang.
Hành lang này dẫn đến chỗ nào?
Bảo tàng bí mật của Lý thị?
Hay là ngục giam bí mật của Lý thị?
Khánh Trần đi được khoảng ba cây số, bên trong hành lang mới đột nhiên xuất hiện một cái cầu thang đi lên trên.
Hắn trầm mặc một lát, cuối cùng cũng đi lên.
Thoáng đãng sáng sủa.
Điều khiến người ta bất ngờ là ở cuối lối đi chỉ có một căn phòng cũ, ngoại trừ cực kì rộng rãi ra thì không có điều gì bất thường.
Không có bảo tàng, cũng không có ngục giam bí mật.
Khánh Trần đi đến bên cửa sổ nhìn lại, bất ngờ phát hiện mình đã ra khỏi trang viên Bán Sơn!
Biệt viện Thu Diệp vốn nằm ở mép trang viên, mà con đường hầm này lại thông ra bên ngoài!
“Khoan đã.”
Khánh Trần ngơ ngác nói:
“Khó trách ông cụ thường xuyên đến biệt viện Thu Diệp tưởng niệm ân sư, không phải lần nào ông cụ cũng mượn cơ hội này để vụng trộm chạy ra ngoài làm việc chứ.”
Cái gì mà ân sư truyền thụ nhân sinh đạo lý, cái gì mà tưởng niệm ân sư, thật ra biệt viện Thu Diệp chính là con đường bí mật của ông cụ.
Đối phương dùng chỗ này để rời khỏi trang viên Bán Sơn – nơi “cầm tù” hắn mấy chục năm liền.
Giống như trong truyện, hoàng đế cũng hay cải trang vi hành, đối với Hoàng đế mà nói, hoàng cung không phải là một nhà tù sao?
Khánh Trần cảm thấy mỗi lần ông lão qua đêm ở biệt viện Thu Diệp, thật ra đều là vụng trộm chuồn đi chơi!
Nói không chừng sẽ còn vụng trộm ra ngoài mua rượu uống, ăn thịt xào, hưởng thụ cuộc sống về đêm phồn hoa ở thành phố số 18.
Quả nhiên, các nhân vật lớn của tập đoàn đều lắm mưu kế!
Ông lão nói dối tận mấy chục năm, hơn nữa còn khiến tất cả mọi người đều tin, tuyệt vời! Quá thông minh!
Nhưng không biết vì sao, hình tượng của ông lão ở trong mắt Khánh Trần đột nhiên không còn đứng đắn nữa.
Dù sao, người đứng đắn đâu cần dùng đường hầm để chạy ra khỏi nhà mình?
Nhưng mà ông lão để biệt viện Thu Diệp cho mình, có lẽ là đang đợi mình phát hiện ra bí mật, sau đó có thể tùy ý ra vào trang viên Bán Sơn.
Cho dù về sau Khánh Trần có làm chuyện gì ở thành phố số 18, có ai ngờ được người gây ra chuyện đó lại là hắn vốn đang ở trong trang viên Bán Sơn chứ?
“Thú vị thật, bảo bối bí mật như thế mà cũng cho mình.”
Khánh Trần mỉm cười, hắn tìm kiếm trong phòng, vậy mà còn phát hiện 7 cái chìa khóa xe:
“Ông lão này đúng là biết cách chơi!”
“Nhìn cấu trúc thì biết căn nhà này mang phong cách hiện đại, chứ không phải kiểu kết cấu cổ xưa như trang viên Bán Sơn. Cách trang viên Bán Sơn chỉ hai cây số, chắc là không phải loại nhà tầng siêu cao, số nhà cao tầng ở khu tam thượng rất ít, trang viên Bán Sơn cũng phải phòng hờ việc bị người khác theo dõi mới đúng.”
Khánh Trần vừa đi dạo trong căn nhà rộng lớn vừa nói: “Chắc là một căn nhà cao tầng nhỏ?”
Trong căn nhà ngoài bảy chiếc chìa khóa ra, cách đó không xa còn có bảy chiếc điện thoại, quần áo cũng được treo đầy kín cả tủ.
Ngoài vài bộ trang phục trang trọng, còn lại đều quần áo đơn giản hằng ngày, đồ thể thao các loại.
Khánh Trần vừa nhìn vào đã biết, những bộ trang phục này đều đặc biệt đo may theo kích cỡ của ông lão.
"Tâm hồn của lão gia tử vẫn còn rất trẻ trung nha, ăn mặc màu sắc lòe loẹt như vậy."
Hắn cười ha hả nói:
"Nhìn căn phòng này đã đóng một lớp bụi dày, hẳn là đã rất lâu không có ai đến đây."
Khi Khánh Trần mở tủ quần áo ra, bỗng nhiên phát hiện phía sau chỗ treo quần áo có một nút ấn.
Hắn nhẹ nhàng ấn xuống, thấy cả tủ quần áo tách ra hai bên, một cái giá đựng vũ khí dần dần xuất hiện.
Trên giá đựng vũ khí chứa hàng chục khẩu súng và dao găm, ở bên dưới là các loại đạn với nhiều kích thước khác nhau.
Xem ra, những thứ này là vũ khí mà ông lão mang theo bên mình để phòng vệ mỗi khi đi ra ngoài.
Hiện tại cũng thuộc về Khánh Trần rồi…
"Nào là Long Ngư, nào là súng đạn, nào là nhà ở, quà gặp mặt của lão gia tử của thật là long trọng mà." Cuối cùng Khánh Trần kết luận:
"Lão gia tử hay ho thật đó."
Tuy nhiên, những gì chúng ta thu hoạch được, tất cả đều không bì được với “sự tự do” mà Ông lão ban tặng.
Có thể tự do ra vào trang viên Bán Sơn mà không cần báo cáo lại, đây mới chính là món quà đáng quý trọng nhất.