Bây giờ đề tài chính là vì sao Lý Khác lại cam tâm tình nguyện chạy đến biệt viện Thu Diệp làm những chuyện mà nô bộc mới phải làm.
Dựa vào cái gì?
Nhưng mà tất cả mọi người cũng không ngốc, có lẽ liên kết rất nhiều chuyện lại sẽ chính xác hơn.
Đầu tiên, việc ông cụ đưa long ngư đã không đơn giản, dù sao mọi người đều biết long ngư quý giá như thế nào.
Tiếp theo, Lý Khác lại là cháu trai mà ông cụ thích nhất, Lý Khác làm như thế, có phải được ông cụ đứng sau chỉ bảo không?
Mấy chuyện này liên quan đến nhau, rất có sức thuyết phục.
Nhưng vấn đề là tại sao ông cụ lại ưu ái giáo viên khác họ như thế, rốt cuộc hắn có gì đặc biệt?
Khoan đã, Khánh Trần ở biệt viện Thu Diệp?
Những năm gần đây, các biệt viện không ngừng được phân phối cho con cháu các dòng ở, nhưng chỉ có biệt viện Thu Diệp vẫn luôn được giữ lại, chưa có ai được ở bao giờ.
Cho nên, ở một mức độ nào đó, biệt viện Thu Diệp có địa vị đặc biệt giống như long ngư.
Ban đêm không người, Khánh Trần nhìn thoáng qua danh sách quà tặng mà Lý Khác thống kê, hắn phát hiện người Lý thị rất hào phóng, không hề tặng đồ vô dụng, tất cả đều là đồ trang sức vàng, lắc tay, vòng tay, dây chuyền, nhẫn, vòng chân, khóa vàng, lệnh bài vàng ròng, Bồ Tát vàng, Phật vàng...
Trong đó còn có rất nhiều tượng thần mà Khánh Trần không biết tên, chắc là tín ngưỡng pha tạp của thế giới trong.
Đây là một thời đại rất thực tế, tất cả quà cáp đều là đồ có thể đổi ra tiền, không hề có hoa quả.
Nhìn danh sách quà tặng này, thậm chí Khánh Trần còn nghĩ ngày mai đi bảo ông lão đổi chỗ ở cho mình.
Niềm vui chuyển nhà lần nữa.
Cốc cốc cốc.
“Có ai ở đây không?”
Người ngoài cửa cười, là Lý Trường Thanh.
Khánh Trần đi mở cửa, lại thấy Lý Trường Thanh ra vẻ u oán nhìn mình:
“Có cần phải vậy không, dù sao cũng là ta giới thiệu ngươi đến Giảng Võ đường, ông cụ sắp xếp chỗ ở mới cho ngươi, vậy mà ngươi đã chuyển ra khỏi chỗ ta ngay trong ngày rồi, kiểu gì cũng phải do dự một chút chứ.”
Khánh Trần tự nhủ trong lòng, có lẽ ông lão đang hiểu nhầm vài chuyện, nếu mình mà không chuyển đi, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó...
Hắn cười nói:
“Làm xong việc rồi?”
“Không, sao có thể xong dễ dàng như vậy được.”
Lý Trường Thanh không còn u oán nữa, mà cười nói:
“Sao thế, không mời ta vào ngồi một chút à?”
Lý Trường Thanh đến một mình, còn cầm cái rương đen đựng thuốc biến đổi gen.
Nàng nhét cái rương kia vào trong tay Khánh Trần:
“Đúng lúc ta cũng có việc bận, không thể ở lại tiêm thuốc biến đổi gen cho ngươi được, tất cả đều giao cho ngươi đó.”
“Cảm ơn.”
Khánh Trần chân thành nói.
Lại nói, Lý Trường Thanh cũng được coi như một trong số ít những người thật lòng với hắn ở thế giới trong, phải biết đổi một bộ thuốc biến đổi gen này ra thành tiền, đủ để rất nhiều người tiêu xài cả đời.
Hơn nữa cũng không thể dùng tiền tài để tính toán thứ này được.
Nó đủ để tạo ra một cao thủ cấp B hoàn chỉnh, ngay cả Lý Trường Thanh tự mình điều phối cũng phải lập văn bản báo cáo với Lý thị.
Khánh Trần đã nghĩ kĩ tác dụng của nó rồi, cuối cùng vẫn muốn tiêm cho Lưu Đức Trụ.
Trong trận chiến ở Hàm Thành, mặc dù Lưu Đức Trụ không ra tay chiến đấu, nhưng mức độ phối hợp của đối phương gần như đạt tới 100%, thực hiện kế điệu hổ ly sơn của hắn một cách hoàn hảo.
Khánh Trần biết rất rõ, khi đó trong lòng Lưu Đức Trụ rất sợ, dù sao cho dù là cao thủ cấp C cũng sợ bị người bắn lén.
Nhưng mà Lưu Đức Trụ vẫn đi.
Chỉ với điều này, Khánh Trần quyết định sẽ tăng thực lực của đối phương lên.
Chiến sĩ gen cấp B + thức tỉnh nguyên tố lửa, dưới đa số tình huống Lưu Đức Trụ đã đủ để đảm nhiệm vai trò của người hộ đạo, ít nhất là người hộ của Bạch Trú.
Khánh Trần nhìn về phía Lý Trường Thanh, chân thành nói:
“Cảm ơn ngươi, hình như vẫn chưa thật sự nói cảm ơn bao giờ, nhưng ngươi rất tốt với ta.”
Lý Trường Thanh liếc hắn:
“Coi như ngươi có lương tâm, được rồi không nói nhiều nữa, ta còn phải ra ngoài một chuyến nữa, cần mở một cuộc họp. À mà ta nhắc nhở một chút, biệt viện Thu Diệp này rất quan trọng với ông cụ, ngươi chú ý vào. Đúng rồi, mặc dù bây giờ ngươi được ông cụ coi trọng, nhưng trên danh nghĩa ngươi vẫn là vệ sĩ của ta, ta mà có chuyện gì ngươi phải đến cứu ta đấy.”
“Được.”
Khánh Trần nghiêm túc đáp.
“Đi đây.”
Lý Trường Thanh nói đi là đi.
Khánh Trần nhìn bóng lưng phóng khoáng của người phụ nữ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Đóng cửa lại, Khánh Trần bắt đầu đi dạo trong sân.
Xác định không có gì bất thường mới bắt đầu lục lọi các phòng.
Phòng phía đông không có gì khác thường.
Phòng phía tây không có gì khác thường.
Cho đến khi hắn tìm được một quyển sách nhăn nheo trên giá sách.
Rắc một tiếng, một cục gạch vốn đang rất kín kẽ đột nhiên lún xuống mặt đất, trong phòng vang lên tiếng cơ quan.
Sau khi viên gạch kia lún xuống đã biến thành bậc thang rất dài.
Hành lang vắng vẻ dài dằng dặc hiện ra trước mắt Khánh Trần.
Đèn dạ quang phát sáng mãi mãi treo ở hai bên hành lang giống như những bó đuốc.