Có điều, tối nay Khánh Trần lại không còn tùy tiện đi ra ngoài xem thế giới bên khu tam thượn nữa, mà là quay trở về biệt viện Thu Diệp từ trong thông đạo sau khi hắn biết được tình hình.
Buổi tôi hôm nay hắn có rất nhiều khách, nếu có người đến gõ cửa mà hắn không mở thì không ổn, tuy có thể giải thích là do tính tình tiên sinh kiêu ngạo, nhưng dù sao cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Cho nên để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Khánh Trần cố gắng nhịn xuống sự tò mò của mình.
Đếm ngược 138:00:00.
Sáu giờ sáng, khi Khánh Trần còn đang đắm chìm trong thế giới thần bí thì Lý Khác đã bò dậy khỏi giường từ sớm.
Hắn thay quần áo xong rồi đeo balo vào, sau đó tạm biệt cha mẹ.
Tiếp đó từ biệt viện Phong Loan chạy chậm tới địa điểm đã hẹn vào tối qua.
Không mang theo đầy tớ, chỉ có một mình hắn.
Tối hôm qua, sau khi Khánh Trần bảo hắn dẫn theo đám học sinh chạy bộ, hắn đã thông báo trước cho họ rồi.
Chỉ là sau khi đến địa điểm tập hợp, Lý Khác phát hiện ra chỉ có mình hắn đến thôi.
Địa điểm tập hợp đối diện pho tượng điêu khắc mang đầy ý nghĩa trong trang viên Bán Sơn, pho tượng này được gọi là Tích Thủy Dũng Tuyền, có lẽ lão tổ tông xây lên pho tượng này là để nhắc nhở con cháu Lý thị phải biết nhớ ơn.
Lúc này, trước pho tượng Tích Thủy Dũng Tuyền chỉ có Lý Khác đứng lẻ loi một mình.
Nhưng thiếu niên như chẳng hề bất ngờ, hắn xoay người chạy về phía biệt viện Thanh Sơn của Lý Y Nặc.
Sau khi đã đến trước cửa biệt viện, Lý Khác lấy một cái loa từ balo sau lưng.
Hắn hít sâu một hơi rồi cao giọng nói: "Khánh Nhất, Lý Đồng Vân, mời ra đây tập hợp.”
Sáu giờ mười lăm phút sáng, âm thanh cái loa phát ra như một tiếng sấm lớn xé tan bầu không khí yên tĩnh của buổi sáng sớm, như muốn nổ tung bầu trời vẫn được bao phủ bởi một tầng mây đen.
Với tiếng hô của hắn, toàn bộ đầy tớ trong biệt viện Thanh Sơn lập tức chạy ra.
Một gã đầy tớ đang cố nén xuống âm thanh giận dữ của mình:
"Đứa nhỏ nhà ai đến vậy, mới sáng sớm đã chạy đến đây la lối……Thực xin lỗi, ta không biết là ngài."
Đầy tớ vừa nhìn đã nhận ra Lý Khác, bị dọa run người.
Hắn thiếu chút nữa đã mắng tiểu tổ tông của đại phòng Lý thị!
Đầy tớ mắng chủ lần trước hiện tại không biết đã bị đưa đến nơi nào hái ngô rồi.
Chỉ là đầy tớ có chút không hiểu, tiểu tổ tông của phòng nhất Lý thị này, sao lại chạy đến đây gây chuyện?
Lý Khác lạnh lùng trừng mắt nhìn một tên đầy tớ:
"Cút vào trong kêu Khánh Nhất ra đây……À không, làm phiền ngươi gọi Khánh Nhất và Lý Đồng vân ra đây.”
Lý Khác nói được một nửa, đột nhiên nhớ tới lời tiên sinh nói với hắn đêm qua: trước mặt người không bằng ngươi vẫn có thể duy trì sự khiêm tốn mới là tu dưỡng thật sự.
Nói thật, Lý Khác được xem là một trong những con cháu có học thức nhất trong tập đoàn. Nhưng hôm qua, khi lần đầu nghe được câu đó, hắn vẫn không hiểu tại sao phải đối xử khách sáo với đầy tớ.
Sau khi về đến nhà, hắn đã suy nghĩ nghiêm túc về hai chữ nhân cách, từ đó mới dần hiểu được ý nghĩa trong đó.
Lúc này, Lý Khác mới thật sự khiêm tốn hơn, dù người đứng trước mặt là đầy tớ.
Đầy tớ nghe Lý Khách nói lời khách sáo như vậy, cũng không biết đối phương đang muốn làm gì, nói chung vẫn có chút lo sợ.
Đầy tớ chạy vào biệt viện Thanh Sơn, gọi Khánh Nhất dậy.
Nhưng vấn đề ở đây là, Khánh Nhất cũng không nghe lời đầy tớ, một cước đã đá đối phương rồi ra khỏi phòng:
"Cút đi, ai cho ngươi lá gan đến gọi ta dậy?"
Nhưng sau đó, bên ngoài truyền đến giọng nói của Lý Khác.
"Khánh Nhất, ta cho ngươi một phút cuối cùng để mặc quần áo."
"Chỉ còn ba mươi giây."
"Mười giây cuối cùng."
Khánh Nhất vừa nghe tiếng Lý Khác, cảm thất thật phiền, liền lấy chăn trùm qua đầu:
“Sao ta gặp toàn là kẻ điên không vậy!"
Phía bên này, sau khi Lý Khác đếm ngược xong, hắn mặt không cảm xúc bước vào biệt thự.
Không một tên bảo vệ hay đầy tớ nào dám cản hắn.
Hắn vào phòng của Khánh Nhất, lôi kéo người còn đang nằm bên trong chiếc chăn kia ra, sau đó dùng cánh tay kẹp lấy cổ đối phương….
Khánh Nhất trợn đôi mắt lên, hai bàn tay đánh liên tục trên cánh tay Lý Khác.
“Buông tay buông tay, sắp chết đến nơi rồi!”
Lý Khác mặc kệ sự van xin của Khánh Nhất, trong đầu thầm tính toán thời gian, đếm đến giây thứ tư mới buông ra.
Sau đó hắn khôi phục dáng vẻ nghiêm túc nói: "Bạn học Khánh Nhất, ngươi đã quên lúc ở trường học chúng ta đã nói gì rồi sao, học hành chăm chỉ, động viên lẫn nhau, trước đó tiên sinh đã dặn dò chúng ta không được buông lỏng việc học.
Khánh Nhất ngơ ngác nhìn đối phương, thậm chí lúc này hắn có chút không phân biệt được dáng vẻ chân thành này là thật hay giả vờ.
Lý Khác nói: "Ta ở bên ngoài chờ ngươi nha."