Một lát sau, cũng không biết là mấy dòng khác của Lý thị có nhận được tin tức gì hay không mà tất cả đều phái người đến, mỗi dòng đều tặng mười sáu món quà.
Không chỉ như thế, nhóm đầu tiên là nô bộc đến tặng, nhóm thứ hai đã biến thành học sinh tự mình đến, nhóm thứ ba biến thành phụ huynh dẫn học sinh đến tặng.
Cấp bậc quà cáp cũng càng ngày càng cao, dòng nào cũng không muốn thua kém người khác.
Mà những người tặng quà này đều có một điểm chung, vừa đi vào biệt viện Thu Diệp đã nhìn Khánh Trần và Lý Khác mấy lần, đoán được quan hệ của Khánh Trần và Lý Khác.
Khánh Trần nhìn đống quà chất thành núi trong góc, cảm thấy khó hiểu.
Đây chính là đạo lí đối nhân xử thế của tập đoàn sao.
Khánh Trần cảm thấy thế giới bên ngoài trang viên Bán Sơn khác hẳn với bên trong sơn trang Bán Sơn.
Đến khi tất cả mọi người rời đi, biệt viện Thu Diệp mới yên tĩnh như trước.
“Tiên sinh.”
Lý Khác nói:
“Ta thống kê quà cáp, ngài ăn cơm trước đi, nếu không lát nữa thức ăn sẽ nguội.”
“Ngươi cũng tới ăn.”
Khánh Trần bình tĩnh nói.
“Không được, ta không thể ngồi cùng bàn lúc tiên sinh ăn cơm.”
Lý Khác nói.
“Tới đây.”
Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:
“Ta có lời muốn nói với ngươi.”
“Vâng.”
Lý Khác xoa tay, tháo găng tay và tạp dề xuống, ngồi vào bên cạnh bàn đá.
“Ngươi là con cháu được yêu thương nhất của dòng thứ nhất Lý thị, tại sao lại biết nấu cơm?”
Khánh Trần hỏi.
Lý Khác giải thích:
“Ta luôn tò mò với mọi thứ, cái gì cũng muốn thử một lần. Thật ra bây giờ ta muốn đến thành phố thế giới ngoài hơn, đáng tiếc cha mẹ vẫn không cho, nói bên ngoài nguy hiểm. Nhưng mà Y Nặc tỷ đã đồng ý xuân thú sang năm sẽ dẫn ta ra ngoài chơi.”
Khánh Trần không ngờ ngoại trừ thu thú còn có xuân thú.
Lúc đám dân bản địa của thế giới trong ngoài kia còn đang đau khổ giãy giụa, con cháu tập đoàn đã sớm vượt qua thời gian dắt chó đùa chim xem hắc quyền rồi.
Khánh Trần hỏi:
“Ta thấy ngươi vênh mặt hất hàm sai khiến những nô bộc kia, lại cung kính với ta, vì sao?”
Lý Khác sửng sốt:
“Vẫn luôn như thế mà, người nào trong nhà cũng như thế, nô bộc chính là công cụ.”
“Không, họ cũng là người, có lẽ địa vị phân chia cao thấp, nhưng nhân cách là bình đẳng.”
Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:
“Hôm nay dạy ngươi một đạo lí trước, thay vì học đối mặt với những thứ kia, không bằng ngươi cứ giữ được sự khiêm tốn, đây mới thật sự là tu dưỡng. Mạnh được yếu thua là điều đương nhiên, nhưng ngoài một số thuộc tính của động vật, văn minh mới được gọi là văn minh.”
Lý Khác trầm tư:
“Tiên sinh nói rất có lý, nhưng ta còn cần làm quen và tiếp nhận từ từ.”
“Ăn cơm đi.”
Khánh Trần gật đầu nói.
Nói thật, hắn càng ở thế giới trong lâu, càng có thể cảm nhận được tư duy khác biệt giữa thế giới trong và thế giới ngoài, đó là do tập đoàn khống chế thế giới quá lâu.
Lúc ăn cơm, Lý Khác không hề đụng vào long ngư trên bàn.
Ăn cơm xong hắn đi rửa bát, vừa rửa vừa nói:
“Tiên sinh, tuần này ngài không đến học đường sao? Không có ngài, chiều hôm nay Khánh Nhất lại trốn học. Dù sao hắn không phải người Lý thị, giáo viên cũng không muốn để ý đến hắn.”
“Ngươi cứ đợi đó mà xem.”
Khánh Trần bình thản nằm trên ghế:
“Ta thấy trong bếp có máy rửa bát, sao ngươi không dùng.”
Lý Khác nói:
“Máy rửa bát phải tốn mấy chục phút mới rửa xong, ta tự làm thì chỉ mất mấy phút.”
“Ngươi thật sự muốn học?”
Khánh Trần hỏi.
“Muốn.”
Lý Khác đứng bên hồ gật đầu.
“Bắt đầu từ 6 giờ sáng mai, ngươi đi từng nhà gọi các bạn dậy cho ta, sau đó lại chạy năm cây rồi mới được lên lớp.”
Khánh Trần nói.
Hắn không nói vì sao, dù sao cứ chạy là được.
Để xem có thể kiên trì hay không đã.
Mặt khác, cũng không phải mỗi một học sinh đều muốn chạy bộ buổi sáng, Lý Khác có thể gọi được tất cả hay không thì phải xem bản thân hắn.
“Đúng rồi, trước kia ai ở trong biệt viện Thu Diệp này?”
Khánh Trần hỏi.
Lý Khác trả lời:
“Là gia gia của ta để lại cho ân sư hắn, nghe nói vị ân sư kia dạy cho hắn rất nhiều đạo lý, biệt viện Thu Diệp này đã bỏ trống rất nhiều năm. Năm nào gia gia cũng sẽ trích ra vài ngày để ở trong biệt viện Thu Diệp tưởng nhớ ân sư.”
“Thì ra là thế.”
Thật ra Khánh Trần không biết về biệt viện Thu Diệp, nhưng phần lớn người Lý thị đều biết.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tối nay có rất nhiều người đến đây.
Mà Khánh Trần lại đoán sai, biệt viện Thu Diệp không có quan hệ gì với Lý Thúc Đồng.
“Tiên sinh, nhắc lại ngài một chút, có thể để quần áo thay giặt trong rổ áo phòng phía tây, nếu không có chuyện gì thì ta đi về trước.”
Lý Khác nói.
“Ừm, về đi.”
Khánh Trần nói.
Lý Khác bái Khánh Trần một cái, sau đó rời đi.
Lúc này chuyện Lý Khác của dòng thứ nhất đang làm nô bộc trong nhà giáo viên đã được truyền ra khắp sơn trang Bán Sơn.
Trong mắt người ngoài, Lý thị là một con quái vật khổng lồ, có thể nghiền ép rất nhiều thứ trên đời.
Nhưng mà trang viên Bán Sơn cũng chỉ là một căn nhà lớn phức tạp, trong đó có đủ loại người, mà điều mọi người thích nhất chính là buôn chuyện.