Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 696: Lễ Nghĩa




“Tiên sinh, ta biết ngươi muốn đánh Khánh Nhất, nhưng vì thân phận của mình nên không có cách nào ra tay.”

Lý Khác nghiêm túc nói:

“Ngài có thể để học sinh như ta đi làm chuyện đó.”

“Ta không có ý đấy.”

Khánh Trần cười nói.

“Ta hiểu.”

Lý Khác nói.

Khánh Trần tự nhủ trong lòng, thực chất bên trong tên nhóc này rất chính trực, nhưng cũng không cổ hủ.

Hắn nói thầm có lẽ ông lão cũng nhìn ra điểm này, cho nên mới đưa đối phương đến bên cạnh mình.

Chỉ là Lý Khác có biết rốt cuộc đó là con đường gì không?

Đó là một con đường cực kì nguy hiểm, nếu không chuẩn bị tốt thì không được đi vào.

Khánh Trần không đồng ý, cũng không từ chối Lý Khác, hắn chỉ nói:

“Ngươi muốn làm cái gì thì đó là chuyện của ngươi, có đồng ý dạy ngươi hay không cũng là chuyện của ta.”

Nói xong, hắn liền duy trì tần suất hô hấp kỳ quái nào đó, tiếp tục nằm trên ghế, đắm chìm trong thế giới thần bí.

Tiến hành phần một thuật hô hấp cùng lúc với huấn luyện súng ngắm, Khánh Trần đang trưởng thành cực nhanh, cũng cảm nhận được sự vui sướng khi trưởng thành.

Trước kia Khánh Trần không có cơ hội chơi game giống các bạn khác, mà bây giờ hắn lại cảm thấy việc tu hành giống như đang chơi game lên cấp, cực kì thỏa mãn.

Tuy đang là mùa đông, nhưng làn da và dòng máu tuần hoàn trong cơ thể kỵ sĩ đã khác hẳn với người thường, cho nên hắn cũng không cảm thấy lạnh.

Lý Khác ở bên cạnh thấy tiên sinh không để ý đến mình, cũng không nói gì thêm.

Không chỉ như thế, hắn còn lấy đào tươi trong tủ lạnh ra rửa sạch, đặt lên trên bàn đá bên cạnh Khánh Trần.

Lúc này mới đi vào bếp tiếp tục nhặt rau nấu cơm.

Trong phòng bếp vang lên tiếng xắt dao nhuần nhuyễn, nghe tần suất thái thịt liền biết là một người lão luyện.

Khánh Trần không để ý đến, cũng không có lòng tốt gì.

Rất nhanh, Lý Khác đã nấu xong bốn món mặn một bát canh bưng đến trên bàn đá, trong đó còn có con long ngư kia.

Mà đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

Khánh Trần mở mắt ra, là tiếng bước chân xa lạ.

Cốc cốc cốc, có người nói ở ngoài cửa viện:

“Xin chào, thầy giáo có ở đây không?”

Lý Khác nhìn thoáng qua Khánh Trần:

“Tiên sinh, ta đi mở cửa nhé?”

“Đi đi.”

Khánh Trần gật đầu.

Chỉ thấy ngoài cửa có hai nô bộc, mỗi người đều xách hai món quà, không biết là cái gì.

Hai nô bộc kia nhìn thấy Lý Khác thì sững sờ, sau đó đánh giá tạp dề và găng tay của Lý Khác, lại liếc nhìn đồ ăn trên bàn đá, lập tức hiểu ra.

Đối với Lý thị mà nói, ở giữa nô bộc cũng có sự khác biệt, nếu không có tầm nhìn sẽ không được vào trang viên Bán Sơn*.

*trang viên lưng chừng núi

Nô bộc trong trang viên cũng cao hơn nô bộc bên ngoài một bậc.

Dù mọi người đều kí hợp đồng lao động giống nhau.

Họ đã ý thức được đồ ăn trên bàn đá là do Lý Khác làm!

Nhưng Lý Khác là ai? Là đứa cháu được mong đợi nhất đời thứ ba của dòng thứ nhất Lý thị, cũng là đứa con trai được người nắm quyền dòng thứ nhất thích nhất.

Lý thị hay mở từ đường để giổ tổ vào giao thừa hàng năm, giỗ tổ năm ngoái, Lý Khác đã đại diện cho dòng thứ nhất Lý thị đi vào từ đường.

Đám nô bộc đều biết, có thể đại diện cho một dòng đi vào từ đường thì sẽ có địa vị rất cao.

Mà bây giờ, đứa cháu có tư cách đại diện cho một dòng đi vào từ đường lại chạy đến tiểu viện vắng vẻ này, nấu cơm cho một giáo viên?

Đúng là giáo viên ở học đường có địa vị cao, nhưng cũng không cao đến mức vậy chứ!

Lý Khác nhìn nô bộc:

“Các ngươi là dòng thứ hai đúng không, ta đã từng gặp các ngươi, đến tìm tiên sinh làm gì?”

“A.”

Nô bộc vội vàng nói:

“Ông chủ của chúng ta nghe nói giáo viên của Giảng Võ đường chuyển nhà mới, cho nên phái chúng ta tới tặng quà.”

Lý Khác chỉ vào một góc sân:

“Để ở đó đi, lát nữa ta sẽ sắp xếp giúp tiên sinh. Mà khoan, chỉ có bốn món quà thôi sao, về nói với chỗ các ngươi bổ sung thêm bốn món nữa, có biết cấp bậc lễ nghĩa không?”

“Vâng vâng, được được.”

Nô bộc vội vàng nói:

“Bây giờ chúng ta sẽ về nói.”

Lý Khác rất cung kính trước mặt Khánh Trần, lại có khí thế của người bề trên trời sinh với nô bộc.

Từ lúc họ ra đời đã có cảm giác ưu việt bẩm sinh của tập đoàn Lý thị.

Chỉ là lúc này thiếu niên 14 tuổi đang đeo găng tay, còn mặc tạp dề, Khánh Trần nhìn thế nào cũng cảm thấy không hợp với khí thế bề trên kia.

Đám nô bộc rời đi, từ đầu đến cuối Khánh Trần vẫn không nói một câu nào, để Lý Khác xử lý hết.

Không lâu sau, đám nô bộc trở lại lần nữa, còn mang đến mười hai hộp quà, cộng vào là mười sáu hộp!

Nhiều gấp đôi so với yêu cầu tám món của Lý Khác.

Đám nô bộc nói:

“Ngại quá, vừa rồi là lỗi của chúng ta, bây giờ đến để xin lỗi ngài.”

Lý Khác nói:

“Để đồ sang một bên đi, đừng làm phiền tiên sinh.”

“Hiểu rồi.”

Đám nô bộc thi nhau đi ra ngoài.