Khánh Trần tìm khắp nơi cũng không thấy có thứ gì có thể chứng minh thân phận của chủ nhân trước căn tứ hợp viện này, hắn đành nằm lên ghế đung đưa qua lại rồi suy nghĩ thứ gì đó.
Từ buổi sáng đến giữa trưa, từ giữa trưa đến chiều tối.
Không biết vì sao, Khánh Trần lại rất thích cảm giác yên bình như bây giờ, không cần đi lôi kéo mối quan hệ, cũng không cần suy nghĩ về kế hoạch phải làm tiếp theo.
Đến khi trời bắt đầu sẩm tối, bên ngoài biệt viện Thu Diệp bỗng vang lên tiếng bước chân.
Khánh Trần vẫn nhắm mắt như cũ.
Cộc cộc cộc, có người gõ cửa viện:
"Tiên sinh, ngài có ở đây không, ta có thể vào trong không."
"Cửa không khóa, vào đi.”
Khánh Trần chỉ cần nghe tiếng bước chân là biết người đứng ngoài của là Lý Khác.
Sau khi Lý Khác bước vào liền lễ phép nói:
"Ta nghe nói ngài cảm thấy không khỏe nên xin nghỉ một tuần, vốn dĩ ta định đến biệt viện Phi Vân thăm ngài. Nhưng ngài và Trường Thanh cô cô đều không ở đó, cũng may một người vệ sĩ nói cho ta biết ngài đã chuyển đến biệt viện Thu Diệp."
"Ừ.”
Khánh Trần vừa nằm đung đưa trên ghế vừa hỏi:
"Ta không sao, nếu ngươi đã thăm xong thì trở về đi."
"Tiên sinh còn chưa ăn cơm đúng không, để ta đi nấu cơm cho ngài.”
Lý Khác vừa nói vừa đi vào phòng bếp ở phía đông.
Sau đó thiếu niên chỉ nhỏ hơn Khánh Trần ba tuổi bắt đầu nghiêm túc lấy rau củ từ trong tủ lạnh ra, bắt đầu nhặt rau, vo gạo.
Những gì hắn làm không giống con cháu tập đoàn chút nào.
Hơn nữa, Lý Khác còn là dòng chính của nhánh thứ nhất, có thể coi hắn là một trong những người có địa vì rất cao trong Lý thị.
Tại sao một người có địa vị cao như vậy lại nhặt rau nấu cơm cho Khánh Trần?
Khánh Trần chợt phát hiện Lý Khác rất quen với chỗ này, hắn đột nhiên hỏi:
"Có phải ngươi chính là người quét dọn biệt viện Thu Diệp không, ngươi cũng là người chuẩn bị tất cả thịt thà rau củ trong tủ lạnh đúng không."
Lý Khác nghĩ một lúc mới nói:
"Thật xin lỗi tiên sinh, những gì ta vừa nói đều là nói dối. Thật ra sáng nay ta đã biết ngài sẽ chuyển đến chỗ này, không phải mình ta quét dọn, mà người hầu của ta cũng làm. Nhưng ngài yên tâm, sau này ta sẽ không nhờ ai nữa, ngoài ra ngài cứ để quần áo bẩn trong cái sọt phía tây, ta sẽ giặt cho ngài. Ta cũng sẽ phụ trách nấu cơm cho ngài, ngài yên tâm, tuy tay nghề nấu cơm của ta không tốt lắm, nhưng những món ta có thể nấu cũng không khó ăn."
Khánh Trần đột nhiên hỏi:
"Ngươi biết ta là ai sao?"
"Không biết.”
Lý Khác lắc đầu.
"Vậy sao ngươi lại làm những việc này.”
Khánh Trần tò mò hỏi.
"Ông nội nói, nếu muốn học bản lĩnh thật sự thì đi tìm ngài.”
Lý Khác thành khẩn nói:
"Nhưng ngài yên tâm, hắn không nói gì khác với ta cả, ta tin sự chân thành của ta sẽ khiến ngài cảm động. Đây đều là lời nói thật, nhưng ông nội cũng nói, ta có học được gì hay không đều phụ thuộc vào số phận."
Bây giờ Khánh Trần mới hiểu, hóa ra Lý Khác chính là đưa cháu trai mà ông lão thích nhất, nên hắn mới mách bảo cháu nên làm gì!
Chẳng trách sau khi mình làm huấn luyện viên của Giảng Võ đường, tên nhóc Lý Khác này lại thay đổi chóng mặt như vậy.
Hóa ra hắn có cao nhân chỉ điểm.
Xem ra, ông lão muốn Lý Khác trở thành Kỵ Sĩ?
Nhưng tên nhóc Lý Khác này nghiêm túc như vậy, sao có thể trở thành Kỵ Sĩ được.
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi mới nói với Lý Khác:
"Nhưng nếu ngươi chỉ biết làm những việc vặt này thì tại sao ta phải truyền thụ bản lĩnh thật sự của ta cho ngươi? Những việc người có thể làm, người hầu cũng có thể làm. Ngươi thử nói xem những gì ngươi có thể làm mà người khác không thể làm?"
Lý Khác nghiêm túc suy nghĩ một lúc:
"Ta có thể giúp ngài đánh Khánh Nhất, ngài yên tâm, hắn sẽ không nhận ra có gì bất thường đâu."
Khánh Trần thở dài, hắn không ngờ tên nhóc này lại học được tinh túy của Kỵ Sĩ nhanh như vậy...