Khánh Trần hỏi.
Ông lão quay sang nhìn mặt hồ một lúc rồi mới nói:
"Ta sợ nhìn thấy người thành thật bị ép nói dối, ta sợ người chính trực bị ép phải cúi đầu, ta sợ người có lý tưởng trông thấy lý tưởng của họ bị phá vỡ, ta sợ nghe thấy câu nói cuối cùng của người luôn nói dối là câu nói thật, ta sợ người bo bo giữ mình đột nhiên bênh vực lẽ phải, ta sợ người từng bị lý tưởng phản bội lại chết vì lý tưởng. Ta sợ trông thấy kẻ dũng cảm biến thành hèn nhát, ta sợ lời buộc tội của kẻ phản bội."
"Ta không hiểu.”
Khánh Trần lắc đầu.
"Nhóc con.”
Ông lão mỉm cười:
"Đến khi nào ngươi bằng tuổi ta sẽ hiểu những gì ta nói, vì những thứ đó mới là khởi nguồn của những thứ kinh khủng hơn nhiều, so với những thú đó, cái chết chỉ là một việc nhỏ nhoi không đáng phải quan tâm."
"Có lẽ ngày nào đó ta sẽ hiểu.”
Khánh Trần nói.
Tuy Khánh Trần là người thông minh, nhưng không phải cứ thông minh là hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, vì chỉ khi nào ngươi thực sự trải qua mới có thể lí giải được nó.
Một buổi chiều nào đó của rất nhiều năm sau, khi Khánh Trần nhớ lại những gì ông lão đã nói, hắn mới hiểu được hôm nay ông lão đã kể cho hắn nghe cả một đời người.
"Đúng rồi.”
Ông lão nói:
"Ngươi dọn ra khỏi biệt viện Phi Vân đi, Lý thị đã sắp xếp một chỗ ở cho huấn luyện viên của Giảng Võ đường ở ngay gần biệt viện Phi Vân, tên là biệt viện Thu Diệp. Tuy nơi đó hơi nhỏ, những chắc chắn ngươi sẽ thích."
"Đãi ngộ của Lý thị với các giáo viên đều tốt như vậy sao?"
Khánh Trần hỏi.
"Đương nhiên.”
Ông lão nói:
"Lý thị chưa bao giờ bạc đãi giáo viên, vì cấp bậc chính là thứ quan trọng để duy trì trật tự trong gia tộc."
Cấp bậc sao...
Khánh Trần bỗng nhớ đến đối phương vừa nói một câu: Con trai cả luôn khuyên hắn kéo dài tính mạng.
Nhưng tại sao bên ngoài luôn đồn bây giờ người cầm quyền nhánh thứ nhất thuộc đời thứ hai của Lý thị đã phái quân đội đến bao vây trang viên, chuẩn bị cho quá trình chuyển giao quyền lực bất cứ lúc nào.
Theo lý thuyết, đáng lẽ người cầm quyền nhánh thứ nhất phải là người mong ông lão chết nhanh nhất, nhưng theo những gì ông lão vừa nói thì những lời đồn bên ngoài không giống sự thật chút nào.
Chẳng lẽ đây chính là món quà lớn chuẩn bị cho nhân vật nào đó.
Nhưng Khánh Trần không để ý đến vấn đề này, hắn không định tham gia vào chuyện này, Bạch Trú vẫn cần thời gian để trưởng thành, việc hắn cần làm nhất bây giờ là bảo vệ mọi người.
"Biệt viện kia đã quét dọn xong rồi, hôm nay ngươi chuyển sang đó luôn đi.”
Ông lão nói.
Khánh Trần bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, đối phương vội vã bảo hắn chuyển đi làm gì, chẳng lẽ hắn rất muốn mình rời khỏi biệt viện Phi Vân sao?
Chờ chút, không phải ông lão lại hiểu lầm gì đó rồi chứ.
"Khụ khụ, lát nữa ta sẽ chuyển đến đó luôn, ta cũng chẳng có thứ gì cần mang theo.”
Khánh Trần nói.
"Có cần ta điều thêm người hầu đến đó không?"
Ông lão hỏi.
"Không cần, ta không thích có người lạ.”
Khánh Trần nói thẳng.
"Đúng rồi, ngươi đã hiểu được phương pháp tu luyện mà ta đưa cho ngươi chưa.”
Ông lão lại bình tĩnh hỏi.
"Chưa, thứ đồ chơi kia quá khó hiểu, ta vắt óc mấy ngày mà vẫn không nghĩ ra nổi.”
Khánh Trần nói:
"Nhưng ta nghe nói ăn cá có thể bổ não, nếu hôm nay ta có thể Long Ngư thì có lẽ sẽ hiểu được."
Ông lão liếc mắt nhìn hắn, sau đó kéo cần câu.
Một con Long Ngư béo mập bị kéo ra khỏi mặt hồ.
Đợi đến khi Khánh Trần cầm Long Ngư trên tay, ông lão mới phất tay nói:
"Cầm Long Ngư rồi xéo đi, duyên phận hôm nay của chúng ta đã hết."
Khánh Trần mừng rỡ thu bàn rồi kẹp ghế dưới nách, sau đó rời khỏi cây cầu.
Nhưng sau khi đi mấy chục bước hắn bỗng quay đầu nhìn lại, ông lão vẫn ngồi trên cây cầu như cũ nhưng lại không thả câu mà lẳng lặng ngồi một chỗ suy nghĩ gì đó.
Nhìn có vẻ rất cô đơn.
...
Khánh Trần không nuốt lời, sau khi rời khỏi Long Hồ, hắn đã bảo người hầu dẫn đường đến biệt viện Thu Diệp.
So với những biệt viên lộng lẫy khác, biệt viện này được xây dựng khá đơn giản, trong cả biệt viện chỉ có duy nhất một căn tứ hợp viện nho nhỏ.
Ngoài sân tứ hợp viện trồng một hàng liễu, xung quanh chỉ có đúng 1 con đường thông đến đây nên nơi này rất yên tĩnh.
Giữa sân tứ hợp viện đặt một bộ bàn đá, ở bên cạnh đặt một chiếc ghế nằm.
Khánh Trần nhẹ nhàng sờ vào thành ghế, trên ghế không còn một hạt bụi, xem ra những người quét dọn nơi này đã làm việc rất chăm chỉ.
Nhưng mặt trong chiếc ghế này được mài bóng loáng như thể có người từng nằm trên đó rất nhiều lần.
Khánh Trần nghi hoặc, chủ nhân trước kia của biệt viện Thu Diệp là ai? Hình như hai chữ Thu Diệp có liên quan tới Thu Diệp Đao, chẳng lẽ đây chính là nơi trước kia sư phụ hắn từng ở.
Nhưng chẳng phải Lý Thúc Đồng có địa vị rất cao trong Lý thị sao, tại sao hắn lại ở trong một biệt viện nhỏ như thế này.