Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 693: Đáng Sợ Hơn Cả Tử Vong




"Chứ giao cho Hồ Tiểu Ngưu là được.”

Nhất nói.

Lý Đông Trạch nhớ lại hai người Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân từng đến gặp hắn mấy ngày trước:

"Mắt nhìn người của ông chủ nhỏ khá tốt, ta đã thử hai người họ, tuy tính cách hai người khá khác nhau nhưng biết cách bổ sung thiếu sót cho nhau, cả hai rất giống Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu bên cạnh ông chủ. Nhưng đáng tiếc bên cạnh ông chủ nhỏ không có nhân tài như ta, Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn làm sao phụ giúp được hắn, Tô Hành Chỉ thì càng không cần nói."

Nhất im lặng rất lâu mới nhắn lại:

"Thiếu ngươi và Tô Hành Chỉ cũng không sao cả."

"Ta nghe nói ông chủ nhỏ từng đến chỗ Tô Hành Chỉ đúng không?"

Lý Đông Trạch hỏi:

"Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt đó mà hắn còn dùng đến kênh mã hóa để khoe khoang với ta."

"Sau đó thì sao.”

Nhất buồn bực:

"Ngươi nói chuyện này với ta làm gì."

"Ngươi giúp ta xem bao giờ ông chủ nhỏ có thời gian rảnh đến Hằng Xã ngồi một chút?"

Lý Đông Trạch nói.

Nhất:

"...Con người đều thích so sánh với nhau vậy sao."

Lý Đông Trạch không trả lời nàng mà thoáng nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi:

"Tuyết sắp ngừng rồi."

Nhất:

"Sao lần nào ngươi cũng dùng cách này để nói sang chuyện khác thế."

...

Thời gian đếm ngược 160:00:00.

Không biết Lý Trường Thanh đã đi đâu từ sớm, Khánh Trần chỉ biết nàng ra ngoài xử lí một số chuyện chứ không biết nàng đi đâu.

Bây giờ chỉ còn mình hắn trong biệt viện Phi Vân.

Không biết vì sao, tuy Khánh Trần đã tiêm thuốc biến đổi gien, nhưng những người hầu ở đây vẫn không quay về.

Đêm qua Lý Trường Thanh đã gọi cho Lý Lập Hằng xin phép cho hắn nghỉ một tuần.

Khánh Trần nghĩ một lúc vẫn không hiểu nổi lí do, nên hắn không thèm nghĩ nữa mà đi rửa mặt rồi mang theo một cái bàn nhỏ đến Long Hồ.

Việc hắn muốn làm lúc này là tránh mặt người khác để không làm lộ sơ hở, nhưng muốn tránh mặt không có nghĩa là hắn phải ở trong biệt viện Phi Vân.

Lúc hắn vừa đến Long Hồ đã thấy ông lão đang ngồi trên cầu.

"Sao hôm nay ngài đến đây sớm vậy.”

Khánh Trần tò mò hỏi:

"Ngài biết ta xin nghỉ, nên đoán được ta sẽ đến đây sớm hơn mọi ngày đúng không?"

"Ngươi nghĩ lí mỗi ngày ta ngồi đây là để đợi ngươi đến sao.”

Ông lão chậm rãi nói:

"Ta chỉ thích câu cá thôi."

"Câu cá có gì thú vị sao?"

Khánh Trần không hiểu:

"Nếu ngài muốn ăn cá thì cứ vớt lên là được."

Ông lão quay sang nhìn mặt hồ một lúc mới nói:

"Lúc trước ta thích đến đây câu cá vì vợ ta rất thích lải nhải, chỉ khi trốn đến Long Hồ thì ta mới có thời gian yên lặng suy nghĩ một số chuyện. Ngươi còn nhỏ nên không hiểu, đàn ông phải biết giữ không gian cho riêng mình."

"A?"

Khánh Trần sửng sốt.

Ông lão lại tiếp tục nói:

"Mấy năm trước con trai ta rất muốn ăn cá trong Long Hồ, nhưng mỗi lần hắn đến trộm cá đều bị ta bắt tại trận. Mọi người đều nghĩ ta coi Long Ngư như bảo bối, nhưng sự thật không phải như vậy. Chỉ có 18 con Long Ngư trong hồ, chúng còn không sinh sản, nếu hắn ăn một con thì số lượng cá trong hồ sẽ giảm đi một con, mà cá bình thường lại quá hung dữ nên ta không thích nuôi. Ta chỉ lo nếu Long Ngư bị ăn hết thì ta không thể viện cớ câu cá để đến đây nữa."

Khánh Trần thầm tự nhủ, hắn vừa nghe cái gì vậy, các nhân vật lớn trong tập đoàn đều kì lạ như vậy sao.

"Vậy sao ngài lại cho ta ăn?"

Khánh Trần cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, tất cả mọi người trong Lý thị đều biết Long Ngư rất quý, nhưng đối phương lại cho mình ăn tận ba con, cộng cả con hôm nay nữa là bốn.

Ông lão chậm rãi nói:

"Mấy năm trước bạn già của ta đi nên không có ai lải nhải với ta nữa, ta cũng không cần kiếm cớ tránh nàng nữa. Lúc trước ta đến Long Hồ để tránh nàng, nhưng không biết vì sao sau khi nàng đi, mỗi lần đến Long Hồ ta đều nghĩ đến nàng. Mấy năm nay con trai cả luôn khuyên ta kéo dài tính mạng như những lão già khác, nhưng ta vẫn không đồng ý, vì nàng vẫn đang chờ ta ở phía dưới, ta không thể để nàng chờ quá lâu được."

Khánh Trần sửng sốt, biểu cảm trên mặt ông lão lúc nói những lời này không hề thay đổi chút nào, sắc mặt hắn bình thản như thế hắn đang nói chuyện tối nay ăn gì vậy.

Như thể tử vong chỉ đơn giản như ăn cơm mà thôi, đến giờ cơm thì nên đi ăn cơm, chứ không có gì phải sợ hãi cá.

"Ngài không sợ chết sao?"

Khánh Trần nghi hoặc:

"Tuy ta cảm thấy bản thân rất dũng cảm, nhưng ta vẫn sợ phải đối mặt với cái chết."

Khánh Trần là người thành thật, hắn có thể dễ dàng thừa nhận lúc đứng trên tháp nhảy cầu cao 70 mét để chuẩn bị nhảy xuống Vị Ương Hồ, hắn cũng thấy sợ.

Cũng giống những lời hắn từng nói với Vương Giáp Lạc, khi ngươi sợ hãi nghĩa là cơ thể ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng, còn việc lựa chọn đối mặt với sợ hãi hay lảng tránh nó sẽ phụ thuộc vào ngươi.

Ông lão quay sang nhìn hắn:

"Ta không sợ chết, vì cuộc đời ta đã trải qua rất nhiều chuyện, thấy rất nhiều việc, thứ khiến ta cảm thấy sợ hãi còn kinh khủng hơn cái chết rất nhiều."

"Ngài sợ cái gì?"