Hắn cầm ly rượu whisky vừa đặt trên quầy bar rồi uống một hơi cạn sạch.
Lúc Nhất nói ông chủ nhỏ rất hung ác với kẻ địch, Lý Đông Trạch còn thầm nghĩ, bây giờ thực lực của ông chủ nhỏ còn yếu như vậy, hắn định hung ác với kẻ địch bằng cách nào.
Hơn nữa, Khánh Trần từng đánh rất nhiều trận trong lồng bát giác, hắn mới chỉ đánh chết một người trong đó.
Nhưng đến giờ hắn mới hiểu hung ác mà Nhất vừa nói có nghĩa là gì.
"Chờ một chút!"
Lý Đông Trạch đột nhiên nhận trọng điểm của vấn đề:
"Ông chủ nhỏ có thể hoàn thành sinh tử quan ở thế giới ngoài sao?! Thế giới ngoài có Cấm Đoạn Chi Hải không? !"
"Chúng ta không thảo luận về vấn đề này.”
Nhất nói.
"Biết rồi.”
Lý Đông Trạch đã bình tĩnh lại.
Hắn hiểu rất rõ về Kỵ Sĩ, nên hắn cũng biết rõ Kỵ Sĩ cần gì!
Nhất nói:
"Lúc đi cứu ngươi ở thế giới ngoài, hắn còn đang bị thương, bình thường nếu bị thương hắn sẽ không tham gia vào những chuyện như thế này đâu."
Nhất đang nói giúp Khánh Trần.
"Ông chủ nhỏ có nói ta phải làm gì mới có thể trả ân tình này không?"
Lý Đông Trạch nhắn lại.
"Hắn không nói.”
Nhất trả lời.
Lý Đông Trạch nghĩ một lúc mới nhắn tiếp:
"Ông chủ nhỏ có thiếu thứ gì không, hay hắn có muốn thứ gì đó trong cấm địa không?"
"Không."
"Hay ta đưa vật cấm kỵ của ta cho hắn?"
Lý Đông Trạch nhắn lại:
"Tuy nó chỉ có tác dụng dự báo thời tiết, nhưng dù sao nó cũng là vật cấm kỵ."
"Không cần.”
Nhất đáp:
"Hắn nói, hắn giúp ngươi chẳng phải là chuyện đương nhiên sao, không phải hắn chính là ông chủ nhỏ của ngươi sao."
Lý Đông Trạch nhíu mày, hắn nói cũng có lí.
Nhưng đối với những người từng đi theo Lý Thúc Đồng rất nhiều năm như họ, biết Khánh Trần là người thừa kế là một chuyện.
Nhưng công nhận hắn là người thừa kế lại là một chuyện khác.
Cho nên, khi Lý Đông Trạch biết Khánh Trần đã cứu hắn một mạng mới muốn trả hết ân tình này.
Vì thật ra hắn vẫn không công nhận Khánh Trần là ông chủ của mình.
Khánh Trần phải giành được sự công nhận của họ, mà chính Lý Thúc Đồng cũng không thể giúp gì cho hắn.
Lý Đông Trạch nghĩ một lúc:
"Vậy chúng ta không nói đến chuyện trả nợ ân tình nữa."
Nhất:
"Nhưng hắn biết ngươi đã cướp một nhóm thuốc biến đổi gien từ tay Tô Hành Chỉ, hắn muốn ngươi đưa một liều thuốc biến đổi gien FDE-005 cho hắn. Vì liều thuốc này sẽ giúp ngươi giải quyết nguy cơ bị thay thế nên nhất định ngươi phải đưa."
"Hắn định giải quyết nguy cơ của ta sao, kiểu gì?”
Lý Đông Trạch không hiểu.
"Ngươi có biết gen của chiến sĩ gen không giống người thường không.”
Nhất nói.
"Đương nhiên.”
Lý Đông Trạch gật đầu.
"Cho nên, chiến sĩ gen không thể xuyên thành người khác.”
Nhất nói.
Lý Đông Trạch đã hiểu kế hoạch của Khánh Trần, đối phương sẽ biến Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài thành chiến sĩ gen, khi đó gen của hai Lý Đông Trạch sẽ khác nhau, người kia sẽ không thể xuyên vào hắn được.
Và những người khác cũng không thể lợi dụng Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài được nữa.
Đã có người từng thử sửa tên và sửa mặt, nhưng người đó vẫn không thể ngăn chuyện xuyên qua xảy ra.
Sau khi sự kiện xuyên qua xảy ra, rất nhiều người dân liên bang muốn đến phòng nhân khẩu của liên bang để đổi tên, họ muốn đổi thành một cái tên thật dài để không trùng tên họ với người ở thế giới ngoài.
Có người còn thống kê những cái tên có 5 chữ vẫn có thể lặp lại, vì trong gia tộc Jindai có rất nhiều người có tên dài 5 chữ.
Nên nếu muốn đổi thì phải đổi thành 6 chữ mới là an toàn nhất.
Mọi người đều đô xô đi đổi tên, trước cửa những phòng nhân khẩu của liên bang lúc đó từng có rất nhiều người xếp hàng, nhưng khi mọi người đi đổi tên thì bỗng nổi lên một thông tin, một người đàn ông họ Cư đã đổi tên thành 'Lại Là Một Thiên Tài', nhưng sau khi đổi tên, hắn vẫn bị thay thế.
Sau đó lại rộ lên thông tin có một đại gia trong liên bang đã chi tiền để thay đổi khuôn mặt, nhưng chỉ hai ngày sau hắn cũng bị người khác thay thế.
Lúc này mọi người mới biết cách duy nhất để ngăn cản chuyện xuyên qua là thay đổi gen.
Lúc đó rất nhiều người nghi ngờ khuôn mặt chỉ là biểu tượng bên ngoài nên rất dễ thay thế, chỉ có thứ khó thay đổi như gen mới không thể thay thế được.
Đương nhiên, đối với những người như Lý Đông Trạch, nếu ông chủ nhỏ giết người kia giúp hắn mới là cách tốt nhất, làm như vậy sẽ không lãng phí một liều thuốc biến đổi gien.
Suy nghĩ này đã thể hiện được tư duy của người ở thế giới trong và thế giới ngoài khác nhau như thế nào.
Những người đã đi theo Lý Thúc Đồng rất nhiều năm như Lý Đông Trạch sẽ xử lí chuyện này như vậy.
Vì những chuyện họ từng trải qua đã rèn luyện tính cách của họ.
"Ông chủ nhỏ thật nhân từ.”
Lý Đông Trạch nghĩ một lúc mới nhắn:
"Được, ta sẽ sai người chuẩn bị tốt trước khi hắn xuyên về, nhưng ta sẽ giao thuốc cho ai."