Nhưng không ngờ Khánh Trần không những không định sát hại nàng, mà còn dẫn nàng đi sát hại người của gia tộc Kashima...
Chuyện này khiến nàng cảm thấy rất bất ngờ.
Sau này nàng dẫn Khánh Trần về trang viên của Lý thị, càng khiến người khác cảm thấy bất ngờ là thiếu niên này lại được gia chủ ưu ái.
Gia chủ bây giờ của Lý thị là Lý Tu Duệ, được mọi người mệnh danh là lão hồ ly, mắt nhìn người của một kẻ từng tung hoành 10 năm trong liên bang sao có thể tùy tiện tặng Long Ngư cho người khác ăn được?
Lý Trường Thanh bỗng nghĩ đến một việc, nhưng nàng lại cảm thấy lí giải kiểu này không quá hợp lí.
Nàng cười nói với Khánh Trần:
"Nếu ngươi cảm thấy mệt mỏi thì ngủ lại chỗ này đi. Ngươi yên tâm, trong biệt viện Phi Vân có rất nhiều phòng dành cho khách."
"Được thôi.”
Khánh Trần gật đầu:
"Cảm ơn, thật ra phòng của ta trong ký túc xá có hơi nhỏ."
"A?"
Lý Trường Thanh có vẻ khá bất ngờ, sau đó che miệng cười nói:
"Có tiến bộ nha."
Khánh Trần nhìn nàng, hắn biết người phụ nữ này chỉ đang mạnh miệng thôi, lúc hai người cùng ngồi trên ghế sau xe bay, phản ứng xấu hổ của người phụ nữ lúc hắn vươn tay sang phía nàng để mở cửa xe mới là thật, những gì nàng từng nói với hắn chỉ là giả.
Thật ra lí do hắn ở lại biệt viện Phi Vân không phải vì phòng ký túc xá nhỏ, mà vì những người du hành khác đều biết hắn có một vết thương trên bụng, mà Tiểu Ưng cũng đang ở ký túc xá, chắc chắn đối phương sẽ lấy tin tình báo giúp Côn Luân.
Cho nên, hắn mới ở biệt viện Phi Vân một tuần để tránh làm lộ sơ hở gì.
Tiện thể dạy Tiểu Đồng Vân thuật hô hấp mà hắn vừa tìm được.
Theo những gì cuốn sách miêu tả, tuổi thọ của các Phật gia đều rất cao, thậm chí những Phật gia trước kia có thể sống đến 180, 190 tuổi, những Phật gia đời sau cũng sống được khoảng 100 tuổi.
Tuy con số này không bằng Kỵ Sĩ, nhưng chắc chắn nó có thể thỏa mãn như cầu của Tiểu Đồng Vân.
Thật ra Khánh Trần đang nghĩ, sở dĩ những Phật gia đời sau không thể sống thọ vì sau khi tổ chức thần bí bị 'Trọng thương', phần thứ tư của thuật hô hấp cũng biến mất theo, nên họ không học được trọn vẹn cả bộ như những Phật gia trước kia. . .
Lúc này, Lý Đông Trạch đang lẳng lặng ngồi trong hội sở Bất Lạc Mạc.
Đang lẽ nơi này là một hội sở rất nào nhiệt, nhưng bây giờ đã khác.
Tất cả nhân viên phục vụ trong hội sở đều biến thành thành người của Hằng Xã, bởi vì Lý Đông Trạch thích chỗ này, hắn đã biến hội sở Bất Lạc Mạc thành tài sản riêng của mình.
Hắn đặt cốc xuống quầy bar rồi nhíu mày nhìn bức ảnh Nhất vừa gửi đến điện thoại.
Trong ảnh, hắn và ông chủ nhỏ đang ngồi trên ghế sa lon trong một khách sạn nào đó.
Ông chủ nhỏ cười rất tươi, còn "Bản thân " hắn lại đang nở một nụ cười méo xẹo còn xấu hơn cả khóc.
Lý Đông Trạch nhắn tin hỏi Nhất:
"Đây chính là ta ở thế giới ngoài sao?"
Nhất:
"Đúng, hắn bị người du hành làm việc cho Kashima bắt cóc để thay thế ngươi, Khánh Trần đã cứu hắn, không thì có lẽ bây giờ ngươi đã biến mất rồi."
Lý Đông Trạch:
"Sao biểu cảm trên mặt hắn như kiểu ông chủ nhỏ mới là người bắt cóc hắn ý..."
Nhất:
"Thật ra nói như vậy cũng đúng, vì phòng hắn cố ý chạy đến đúng chỗ để thay thế ngươi, Khánh Trần đã ở cạnh hắn bốn ngày."
"Xem ra, ta lại nợ hắn một mạng.”
Lý Đông Trạch nói:
"Vì sao ông chủ nhỏ không giết ta ở thế giới ngoài?"
Nhất:
"Hắn sẽ không động đến những người vô tội."
"Thì ra là thế.”
Lý Đông Trạch gật đầu:
"Rất giống ông chủ năm xưa."
Nhất:
"Không, hắn không nhân từ với kẻ địch như ông chủ ngày xưa đâu, hắn còn hung ác hơn nhiều."
"Vậy thì tốt."
…
"Theo suy đoán của ta, người du hành bị tập đoàn Kashima khống chế phải rất lợi hại mới đúng.”
Lý Đông Trạch hỏi Nhất:
"Bây giờ ông chủ nỏi mới chỉ hoàn thành một hạng sinh tử quan, làm sao hắn có thể cướp ta ở thế giới ngoài khỏi tay những kẻ đó được."
"Hắn đã hoàn thành hạng thứ hai.”
Nhất nói.
Nhất không cần giữ bí mật này với hắn vì Lý Đông Trạch cũng là một trong những người thân thiết với Lý Thúc Đồng nhất. .
"Nhanh vậy sao?"
Lý Đông Trạch có vẻ khá kinh ngạc:
"Ta nhớ hắn chỉ mới trèo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích không lâu mà."
"Ngươi quên sao, người du hành thời gian có thời gian gấp đôi người thường.”
Nhất nói.
"Dù có gấp đôi thời gian thì cũng không thể nhanh như vậy, lần này hắn hoàn thành hạng nào?"
Lý Đông Trạch khá tò mò chuyện này.
"Chung Cực Tín Nhiệm.”
Nhất trả lời.
"Tuy hạng đó nhìn khá đơn giản, nhưng thật ra nó rất nguy hiểm, nếu ta nhớ không lầm thì lần ông chủ khiêu chiến hạng này còn suýt chết trong nước đúng không? Ông chủ nhỏ thế nào?"
Lý Đông Trạch hỏi.
"Hắn không sao, sau khi hoàn thành Chung Cực Tín Nhiệm, hắn còn giết hơn 90 tên sát thủ nữa.”
Nhất trả lời.
"Một mình hắn giết sao?"
"Đúng vậy, chỉ một mình hắn."
Lý Đông Trạch ngẩn cả người.