Như thể nàng chỉ cần chớp mắt 1 lần là sẽ bỏ lỡ thứ gì đó.
Lý Trường Thanh chăm chú quan sát Khánh Trần, mãi đến khi ống tiêm đã cắm vào đùi hắn mà nàng vẫn không cảm thấy có gì bất thường xảy ra.
Nàng có thể chắc chắn biểu cảm trên mặt Khánh Trần cũng không có biến hóa gì.
Hóa ra hắn không phải người du hành, Lý Trường Thanh thầm nghĩ.
Nàng từng gặp rất nhiều người du hành, thậm chí tổ chức tình báo dưới tay nàng còn làm một bản báo cáo về những thay đổi của người du hành lúc trước và sau khi xuyên qua, nên nàng biết rất rõ về những sai lầm họ sẽ mắc phải:
Biểu cảm sẽ thay đổi, động tác cũng sẽ cứng ngắc, thậm chí không biết phải làm sao.
Trong quá trình hai thế giới chuyển biến, những người du hành sẽ quên bảy ngày trước mình đang làm gì, mình đang ở tư thế nào.
Nên phần lớn những người du hành thông minh một chút sẽ trốn đến chỗ nào đó mà người khác không nhìn thấy hoặc lẩn tránh ánh mắt người khác trước khi đồng hồ đếm ngược về 0 giờ.
Nhưng Lý Trường Thanh thấy Khánh Trần không làm như thế, đối phương cứ thản nhiên tiêm thuốc ngay trước mặt mình, hơn nữa lúc hắn đâm ông tiêm xuống cũng không có gì bất thường cả.
Dù lúc trước Lý Trường Thanh hoài nghi gì về hắn thì bây giờ cũng không còn nữa.
Nàng nhìn Khánh Trần.
Nhưng tiếng kêu đau đớn không xuất hiện như dự đoán của nàng, vì Khánh Trần đang cắn chặt quai hàm, sau đó người hắn đổ vật ra ghế sa lon, những mạch máu bắt đầu hiện rõ dưới da.
Cả người hắn bắt đầu đổ mồ hôi.
"Ta biết tiêm thuốc biến đổi gien sẽ rất đau, nếu đau thì ngươi cứ kêu ra đi, ta đã đuổi người trong biệt viện Phi Vân ra ngoài rồi, sẽ không có ai cười nhạo ngươi đâu.”
Lý Trường Thanh nói.
Nàng không ngờ thiếu niên lại tàn nhẫn với bản thân như vậy, ngay cả tiếng kêu đau đớn sau khi tiêm thuốc biến đổi gen cũng cố kiềm chế.
Phải cần nghị lực lớn như thế nào mới có thể làm được việc này?
Nhưng những gì Khánh Trần đang biểu hiện bây giờ lại rất phù hợp với những gì Lý Trường Thanh biết về hắn.
Nhưng nàng biết sau khi tiêm thuốc biến đổi gien sẽ đau đớn thế nào.
Cho nên Khánh Trần càng không nói, nàng càng cảm thấy đau lòng.
"Kêu ra đi.”
Lý Trường Thanh đau lòng lau mồ hôi cho Khánh Trần.
Nhưng Khánh Trần không thể kêu, hắn đã dùng những giây vừa rồi để nghĩ cách sống sót qua 5 tiếng tiếp theo, nếu hắn kêu sẽ rất dễ bị lộ.
Có lẽ 5 tiếng đồng hồ này chính là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời hắn, hắn chỉ cần diễn thôi đã cảm thấy rất mệt mỏi, nếu kêu thì không biết sẽ mệt đến thế nào nữa.
Vì thế, lúc trước hắn đã nhờ Nam Canh Thần hỏi Lưu Đức Trụ xem cảm giác sau khi tiêm thuốc biến đổi gen như thế nào.
Nếu không phải trong tổ chức có một người từng tiêm thuốc biến đổi gien thì có lẽ Khánh Trần không thể diễn đạt như thế nào.
Không biết sau này Lý Trường Thanh biết những gì hắn làm hôm nay chỉ là diễn thì sẽ có biểu cảm gì...
Năm tiếng dần trôi qua, Lý Trường Thanh lại đem đến một chiếc khăn mới, vì không có người hầu nào ở đây nên nàng phải tự tay lau mồ hôi trên trán Khánh Trần.
Trong trí nhớ của Lý Trường Thanh, hình như nàng không cần làm những việc vặt vãnh như thế này nữa từ khi rời khỏi trường học Lý thị.
Khánh Trần mở to mắt, yếu ớt nói:
"Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn."
Lý Trường Thanh lặng lẽ liếc nhìn đồng hồ, thời gian vừa tròn 5 tiếng kể từ lúc hắn tiêm.
Thậm chí trong khoảng thời gian này Khánh Trần còn chưa mở mắt xem đồng hồ lần nào.
Nàng đang nghĩ, nếu Khánh Trần đang đóng kịch thì hắn cũng không thể kết thúc đúng giờ như vậy được.
Vì tác dụng của thuốc biến đổi gen chỉ kéo dài đúng 5 tiếng, sau 5 tiếng, cảm giác đau sẽ biến mất hoàn toàn, cơ thể sẽ trở lại cảm giác bình thường ngay lập tức.
Thật ra Lý Trường Thanh vẫn còn nghi ngờ Khánh Trần.
Không phải bây giờ nàng mới cảm thấy nghi ngờ hắn, mà từ rất lâu rồi.
Đối với một người nắm thực quyền như nàng, tất cả những người cố ý hay vô tình xuất hiện trước mặt nàng rất có thể đang mang theo mục đích gì đó.
Nên Lý Trường Thanh mới để ý đến Phương Tâm Túng Hỏa Phạm ngay từ khi hắn làm quen với nàng trên internet, lúc trước nàng cố ý hẹn gặp hắn vì muốn biết Phương Tâm Túng Hỏa Phạm đang muốn làm gì.
Nhưng không biết vì sao lần đầu tiên nhìn thấy Khánh Trần, nàng đã cảm thấy thiếu niên này quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức khác xa so với tưởng tượng của nàng.
Hắn không giống những gián điệp mà gia tộc Kashima hay Jindai, Trần thị, Khánh thị thường phái đến.
Khi cuộc tập kích trên khu thứ tư xảy ra, Khánh Trần đã lôi nàng chạy vào trong cao ốc, lúc đó Lý Trường Thanh còn nghĩ có lẽ thiếu niên này chính là gián điệp mà Kashima phái đến, nên hắn mới lừa mình vào cao ốc để dễ sát hại hơn.
Nhưng lúc đó nàng ỷ vào thực lực của mình, lại công thêm gan lớn nên mới chạy theo hắn.