Nếu Lý Đông Trạch biết thân phận ở thế giới trong của mình là một lão đại của thế giới ngầm thì hắn có muốn xuyên qua không? Chắc chắn là có rồi.
Nhưng đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài căn phòng:
"Trần ca Trần ca, ta là Nam Canh Thần, nhanh mở cửa."
Khánh Trần đi ra mở cửa:
"Có mang đủ đồ đến không?"
Nam Canh Thần vỗ ba lô của mình:
"Mang đủ rồi, một chiếc laptop, một cái USB."
"Vào đi.”
Khánh Trần nói.
Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài đang ngồi trên giường đứng bật dậy:
"Vị này là?"
"À, ta là bạn học...Đồng nghiệp của Trần ca ở Côn Luân.”
Nam Canh Thần nói.
Lý Đông Trạch ngập ngừng nói:
"Ngươi vừa nói lỡ miệng đúng không! Rõ ràng các ngươi còn chưa học hết cấp 3, sao có thể là người của Côn Luân được!"
"Côn Luân có nhiều thành viên như vậy, chắc gì tất cả họ đều học xong cấp 3 rồi.”
Nam Canh Thần thầm nói.
Lúc này, Khánh Trần thoáng nhìn đồng hồ đếm ngược rồi ngồi xuống bên cạnh Lý Đông Trạch, sau đó bắt Lý Đông Trạch chụp một bức ảnh cùng hắn.
"Các ngươi làm gì vậy?"
Lý Đông Trạch sửng sốt.
Nam Canh Thần cầm điện thoại:
"Nào, cười lên nào, nói...Quả cà!"
Tách một tiếng, bức ảnh đã lưu lại.
Lý Đông Trạch đờ người ra, hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra:
"Tại sao các ngươi lại muốn chụp ảnh cùng ta?"
Khánh Trần thoáng nhìn ảnh chụp:
"Không được không được, sao ngươi không cười, nếu Lý Đông Trạch xem được bức ảnh này sẽ nghĩ ta bắt ép ngươi."
Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài cảm thấy rất kinh ngạc, hóa ra hai người này muốn chụp ảnh chung với mình để cho Lý Đông Trạch ở thế giới trong xem.
"Ta không chụp nữa đâu!"
Lý Đông Trạch lùi về phía sau.
Khánh Trần lôi súng lục ra nhắm vào hắn:
"Phối hợp một chút, cảm ơn."
Một lúc sau, lại một tiếng tách vang lên, lần này Lý Đông Trạch đã hơi mỉm cười.
Nam Canh Thần mở Laptop ra để lưu bức ảnh vào trong USB rồi đưa cho Khánh Trần:
"Đi thôi."
"Chỗ ngươi cũng có cổng kết nối đúng không, lúc nào đến thế giới trong ngươi chỉ cần cắm nó vào cổng kết nối, sau đó kết nối nó với điện thoại di động của ngươi là được. Ngươi ngồi đây trông hắn, ta còn chuyện phải làm.”
Khánh Trần không cầm USB mà cầm theo ba lô của Nam Canh Thần rồi đi vào phòng Giang Tuyết bên cạnh.
Hắn lấy ra một ống tiêm đựng một thứ chất lỏng gì đó mà xanh lam từ trong ba lô ra, đây là ống tiên đựng thuốc biến đổi gien liều số 003, nhưng thứ trong nó bây giờ không phải thuốc thật mà chỉ là nước muối sinh lí vô hại mà thôi.
Giang Tuyết tò mò hỏi:
"Tiểu Trần, ngươi định tiêm thuốc biến đổi gen bây giờ sao?"
"Không phải.”
Khánh Trần cười:
"Đây chỉ là đồ giả thôi."
Sau đó Khánh Trần bỗng giơ hai tay làm một tư thế rất quái lạ.
"Ngươi đang định làm gì vậy?"
Giang Tuyết hỏi.
"Bởi vì ở thế giới trong có người đứng canh ta, ta phải tạo tư thế trước để tránh lúc xuyên qua có sai xót gì."
Giang Tuyết kinh ngạc nhìn Khánh Trần, không ngờ ở thế giới trong đối phương cũng gặp nhiều nguy hiểm như vậy.
So với cuộc sống đơn giản chỉ cần học tập một chút kĩ thuật tháo lắp cơ thể robot và đếm tiền lời như nàng, có vẻ những gì hắn phải trải qua phức tạp hơn rất nhiều.
Thật ra Giang Tuyết cảm thấy Khánh Trần giống em trai của nàng hơn là cháu, vì những suy nghĩ và hành động của hắn quá già dặn so với tuổi thật.
Có lẽ Từ Tử Mặc và các bạn học khác đều coi Khánh Trần là bạn cùng lứa, nhưng chỉ có những người thân thiết với hắn như Giang Tuyết hay Lý Thúc Đồng mới biết hắn đã phải trải qua những gì, nên hắn mới có suy nghĩ già dặn như vậy.
Giang Tuyết nhớ lại những gì Khánh Trần đã làm trên núi Lão Quân, có lẽ đó mới là tính cách thật của hắn, chứ không phải một người vừa lạnh lùng vừa lí trí như bình thường.
Nhưng tất cả những thứ hắn cố cất giấu đều bị Lý Thúc Đồng lặng lẽ lôi ra, hắn dẫn Khánh Trần lên con đường tu luyện, dẫn hắn đến cấm địa số 002, đến Thanh Sơn Tuyệt Bích, lên võ đài, đến trường học, hắn muốn đồ đệ mình có thể sống những ngày tháng đúng với lứa tuổi, để đồ đệ hắn không uổng phí tuổi thanh xuân.
Nhưng nữ sinh như Từ Tử Mặc nhìn Khánh Trần đều nghĩ hắn sinh ra đã hoàn hảo, nhưng chỉ có những người thân thiết với Khánh Trần mới biết hắn phải trải qua những gì mới có được thành tựu như hôm nay.
Nhưng Giang Tuyết cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra rất tốt.
Nếu sự kiện xuyên qua không xảy ra, có lẽ Khánh Trần sẽ không đến hồ Vị Ương.
Khánh Trần nhìn đồng hồ đếm ngược trên tay mình.
Thời gian bắt đầu trôi chậm lại, không gian xung quanh hắn cũng bắt đầu đông đặc.
Ngay khi đồng hồ đếm ngược còn 1 giây cuối cùng, Khánh Trần cắm thẳng ống tiêm vào đùi mình.
Không do dự, không chần chờ.
Không nhanh, cũng không chậm.
Tất cả mọi thứ đều rất đúng lúc.
Khi đồng hồ đếm ngược về không, thế giới trong và thế giới ngoài bắt đầu trùng khớp.
Thế giới tối sầm rồi lại sáng lên.
Chỉ có đôi mắt Khánh Trần vẫn luôn sáng.
Sau khi xuyên qua, ống tiêm trên tay Khánh Trần vẫn đang cắm thẳng xuống, tất cả những chuyện vừa xảy ra đều trùng khớp với 7 ngày trước.
Khánh Trần đã dùng thiên phú về trí nhớ của mình để xóa nhòa khoảng trống thời gian giữa hai thế giới.
Trong phòng khách biệt viện Phi Vân, người phụ nữ mặc váy dài màu đen vẫn ngồi đối diện Khánh Trần như cũ, đôi mắt nàng còn không dám chớp.
---
Hôm nay đã lên 9 chương. Trong lúc chờ chương, các bạn có thể đón đọc 🧠MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN!!!!🧠 nhé!