Sau khi thấy những người trong nhóm nói trận chiến đã kết thúc, hắn vẫn luôn chờ Trịnh Viễn Đông đến hỏi mình 'Người đâu'.
Không biết ông chủ của Côn Luân nghĩ gì mà đến tận lúc này vẫn chưa mở miệng.
Như thể hắn đang ngầm đồng ý giao Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài cho Bạch Trú xử lý, nên mới không mở miệng đòi người.
Bây giờ Khánh Trần đã không thể hiểu nổi Trịnh Viễn Đông đang nghĩ gì.
Lúc này, bọn Khánh Trần đã đến khách sạn ở Thằng thành, Giang Tuyết thuê hai phòng, một phòng đơn lớn cho nàng và một phòng đơn có hai chiếc giường cho hắn và Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài.
Không biết tên Lý Đông Trạch bao lâu không được ngủ mà hắn vừa nằm lên giường đã không dậy nổi nữa.
Khánh Trần quay sang nhìn hắn rồi nằm lên giường để vào thế giới thần bí của 'Lấy Đức Phục Người', cự li bắn của hắn đã kéo dài từ 1360 mét đến 1460 mét.
Không biết đã qua bao lâu, hắn bỗng nghe thấy tiếng sột xoạt trong thế giới thần bí nên mở mắt ra xem, hóa ra Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài đang rón rén đi ra ngoài...
Khánh Trần thở dài rồi nói:
"Nếu ta muốn giết ngươi thì ngươi đã chết từ lâu rồi. Nhiệm vụ của ta bây giờ là bảo vệ ngươi, phiền ngươi phối hợp với ta một chút có được không."
"Ha ha ha ta chỉ đi nhà vệ sinh thôi.”
Lý Đông Trạch thấy mình chạy trốn bị bắt quả tang thì lập tức lúng túng giải thích:
"Ngươi vẫn chưa ngủ sao?"
Thật ra bây giờ hắn đang cảm thấy rất kinh ngạc, chẳng lẽ thiếu niên này không cần ngủ?
Còn Khánh Trần lại nghĩ, hôm nay mới là ngày thứ ba sau khi trở về, mình còn phải ở bên cạnh tên Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài tận bốn ngày nữa...Chỉ nghĩ thôi đã khiến hắn cảm thấy đau đầu rồi.
Cũng may lần này xuyên sau hắn có thể giải quyết hết mọi chuyện, đợi đến khi xuyên về hắn sẽ có rất nhiều thời gian chơi đùa cùng con hàng này.
...
Thời gian đếm ngược 1:00:00.
Chỉ còn 1 giờ cuối cùng trước khi xuyên qua.
Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài nhìn Khánh Trần bằng cặp mắt thâm đen:
"Người anh em, ngươi không cần ngủ thật sao?"
Trong bốn ngày này, hắn đã thử trốn đi không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn còn chưa kịp ra khỏi phòng thì đã bị Khánh Trần phát hiện rồi lôi về.
Bất kể hắn có gây ra tiếng động nhỏ đến mức nào, dù thời gian có khuya đến đâu thì vẫn bị bắt lại như thường.
Vốn dĩ lúc đầu Khánh Trần cũng không quen giữ cảnh giác mọi lúc mọi nơi thế này.
Nhưng sau này hắn đã dần làm quen, cứ có thời gian rảnh là hắn lại vào thế giới thần bí để tập bắn mà không thèm để mắt đến tên này nữa.
Trong bốn ngày, Khánh Trần không làm gì ngoài bắt Lý Đông Trạch và luyện súng, cự li bắn của hắn đã nhanh chóng kéo dài từ 1460 mét đến 1800 mét .
Đây là khoảng cách Khánh Trần có thể bắn trúng mục tiêu dưới bất kì tốc độ gió nào.
Bây giờ hắn đã có thể gọi mình là thần trong những tay bắn tỉa được rồi.
Khánh Trần lườm Lý Đông Trạch:
"Nếu ngươi ngoan ngoãn đi ngủ mà không chạy loạn thì quầng thâm cũng không đen thế này. Ta đã hứa sau khi chuyện này kết thúc sẽ trả tự do cho ngươi rồi cơ mà, ngươi còn lo cái gì nữa?"
Lý Đông Trạch vô lực nói:
"Ta muốn xem giấy tờ chứng minh là thành viên Côn Luân của ngươi mà ngươi đâu cho xem, ta làm sao tin tưởng ngươi được."
"Việc ngươi còn sống đến bây giờ không phải là minh chứng tốt nhất à.”
Khánh Trần tức giận nói.
Thật ra bây giờ Khánh Trần đang nghi ngờ tên này đã biết thân phận của hắn ở thế giới trong là nhân vật lớn, nên sau khi được cứu hắn mới định chạy trốn khỏi hắn để chủ động xuyên qua.
Sau khi người này biết bản thân không gặp nguy hiểm gì nữa sẽ bắt đầu nghĩ cách kiếm chỗ tốt cho mình.
Trong bốn ngày này, Khánh Trần đã dần hiểu rõ thân thế của tên này .
Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài là nhân viên của một xí nghiệp ở Hàm thành, mỗi ngày hắn đều chăm chỉ làm việc, 9 giờ sáng đi làm, 9 giờ tối mới có thể tan ca, một tuần làm sáu ngày, chủ nhật còn phải tăng ca ở nhà, làm việc vất vả cả tuần nhưng lúc nào cũng phải nghe lời sai bao của những kẻ chỉ biết làm PPT và nói khoác công trạng.
Hắn chính là một hình mẫu tiêu chuẩn của một 996* khổ cực.
*996: Làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày trong tuần.
Nhưng vất vả còn chưa tính, thời gian tăng ca mỗi ngày còn không được trả tiền, ông chủ còn bảo họ chưa bị đuổi việc là tốt rồi.
Một đám nhân viên phải làm việc vất vả mà không được trả tiền thì tốt ở chỗ nào, rõ ràng là tốt cho các ông chủ thì có.
Có đôi khi Khánh Trần cảm thấy một vài ngành nghề ở thế giới ngoài đang dần trở nên giống thế giới trong, nhưng may là những kẻ giàu có ở thế giới ngoài vẫn được quản thúc, nếu không tình trạng ở đây sẽ không khác gì so với thế giới trong cả.