Cho nên, bây giờ hắn đã hiểu nỗi sợ của những người ở thế giới trong, cứ nghĩ mà xem, ngươi đang ăn ngon mặc đẹp mà ngủ một giấc đã biến thành người khác, người đó còn tiếp tục cuộc sống của ngươi nữa.
Nên mọi người đều sợ chuyện này sẽ xảy ra.
Lúc Khánh Trần đang trên đường đến công viên Vị Ương Hồ thì thấy Lý Đông Trạch bị một đám người theo sau, lúc đó hắn mới quyết định đi cứu người này.
Không phải hắn làm vì mình, mà vì sư phụ hắn.
Nếu Lý Đông Trạch bị thay thế thì mọi chuyện xảy ra tiếp theo rất kinh khủng, Kashima sẽ giam cầm Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài, sau đó bồi dưỡng hắn, huấn luyện hắn, khiến Lý Thúc Đồng gặp nguy hiểm.
Khánh Trần nói với Lý Đông Trạch:
"Không cần lo, ngươi có biết Côn Luân không, ta là người của Côn Luân, chính ta đã cứu ngươi. Vừa rồi ngươi có nghe thấy tiếng súng chứ, ta là người bắn chết năm tên côn đồ. Ta thành bộ dạng này cũng vì cứu ngươi nên mới bị thương."
Sau đó Khánh Trần cắt băng dán trên tay chân hắn rồi lôi hắn ra khỏi hòm.
Nhưng tên này vừa chui ra khỏi hòm đã định chạy trốn, Khánh Trần đành phải nắm cổ áo hắn rồi lôi hắn quay lại:
"Nhìn đi."
Lý Đông Trạch nhìn chiến trường lúc trước, tuy đứng cách cái xác hơn 2 mét những hắn vẫn có thể nhận ra trang phục mà những người du hành bắt cóc hắn từng mặc.
Hắn nửa tin nửa ngờ nói:
"Ngươi đã cứu ta thật sao?"
"Nói nhảm.”
Khánh Trần tức giận nói:
"Ngươi đi theo ta, chúng ta nhất định phải xử lí xong một số chuyện mới có thể trả tự do lại cho ngươi, nếu không ngươi sẽ trở thành một mối đe dọa."
Bây giờ hắn phải khiến mối nguy hiểm này biến mất, không sớm muộn gì người này cũng bị người khác lợi dụng.
Hơn nữa, nếu tên này biết mình sẽ thay thế một cao thủ cấp A ở thế giới trong, rất có thể hắn sẽ tự chạy đến Lạc thành để tìm cơ hội xuyên qua!
Lúc này, Giang Tuyết đã lái xe vào khu phục vụ, dừng lại bên cạnh Khánh Trần.
"Lên xe.”
Giang Tuyết nói:
"Hắn là người ngươi muốn cứu sao? Sao ta thấy hắn quen mắt thế nhỉ."
Khánh Trần lôi Lý Đông Trạch vào trong xe:
"Đúng, đây chính là hắn. Dì Giang Tuyết, ngươi cứ tiếp tục lái về phía trước, chúng ta sẽ dừng lại ở Thằng thành."
Thằng thành là một thành phố nhỏ nằm bên cạnh Lạc thành, ở đó không có người du hành nào nên khá an toàn.
Khánh Trần phải đem Lý Đông Trạch đến một nơi an toàn trước.
"Ngươi không định chào bạn học một câu sao?"
Giang Tuyết dò hỏi.
"Không cần.”
Khánh Trần lắc đầu:
"Một lúc nữa các thành viên của Côn Luân sẽ đến đón họ, họ sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa."
"Vậy còn nữ sinh đó?"
Giang Tuyết nhìn Khánh Trần.
"Nàng chỉ là bạn học thôi.”
Khánh Trần nói:
"Lái xe đi."
Khánh Trần bình tĩnh nói như thể người đó sống chết như thế nào chẳng liên quan gì đến hắn.
Giang Tuyết đạp chân ga rồi thoáng nhìn gương chiếu hậu, lại quay sang nhìn Lý Đông Trạch:
"Ta nhớ tới hắn là ai rồi, nhưng ngươi định làm gì với người này, có cách gì có thể ngăn cản chuyện này xảy ra không?"
Giang Tuyết cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết, giết Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài sao? Chắc chắn không, tuy Khánh Trần là người tâm ngoan thủ lạt, nhưng hắn sẽ không cố ý sát hại người vô tội.
Nhưng nếu không giết hắn thì họ phải làm thế nào để ngăn chuyện này xảy ra bây giờ? Họ không thể canh chừng hắn mãi được.
Khánh Trần bình tĩnh đáp:
"Không sao dì Giang Tuyết, ta đã có cách xử lí."
Giang Tuyết cảm thấy khá bất ngờ, hầu như lúc nào đối phương cũng là người đầu tiên nghĩ ra cách đối phó với mọi chuyện.
Nhưng nàng vẫn không thể nghĩ ra Khánh Trần sẽ làm như thế nào để giải quyết vấn đề khó khăn này.
Lý Đông Trạch bắt đầu bình tĩnh lại, hắn cảm thấy Khánh Trần và Giang Tuyết không giống người xấu.
"Cái kia, ta có thể hỏi một vấn đề không, các ngươi định mang ta đến đâu?"
Lý Đông Trạch yếu ớt hỏi.
Khánh Trần mặt không đỏ tim không đập nói:
"Côn Luân có xây dựng một căn cứ an toàn ở Thằng thành."
"Thì ra là thế.”
Lý Đông Trạch gật đầu.
Báo chí và truyền thông từng nói đến Côn Luân và Cửu Châu rất nhiều lần, nếu hắn dùng thân phận này sẽ lấy được lòng tin của mọi người hơn nhiều so với thân phận thành viên Bạch Trú.
Hơn nữa Khánh Trần cũng là một thành viên của Côn Luân!
Bây giờ hắn mới nhận ra lợi ích từ việc có nhiều thân phận, hắn chỉ cần thấy thân phận nào thích hợp thì dùng cái đó!
"Cho nên, mấy ngày tới ngươi phải đi theo ta, ta đến bảo vệ ngươi.”
Khánh Trần nói:
"Nhưng ngươi đừng nghĩ ta đang giam lỏng ngươi, ngươi cũng chứng kiến chuyện vừa xảy ra rồi, bên ngoài rất nguy hiểm."
Khánh Trần vừa dọa vừa dỗ dành, những lời hắn vừa nói đều là nói dối mà mắt không thèm chớp một cái.
Lý Đông Trạch vội vàng gật đầu:
"Ta hiểu ta hiểu, bên ngoài rất nguy hiểm, chẳng phải ngươi đang bị thương nặng sao, ngươi có thể bảo vệ ta thật sao? Ngươi có muốn có muốn nghỉ ngơi một chút không."
Khánh Trần ra vẻ chính nghĩa nói:
"Bảo hộ người dân là trách nhiệm của Côn Luân, sao có thể vì một vết thương nhỏ mà bỏ bê nhiệm vụ được?"