Lý Đông Trạch ở thế giới ngoài sắp cảm động đến rớt nước mắt:
"Côn Luân thật tốt, ta thật may vì được ngươi đến cứu, cảm ơn ngươi!"
Khánh Trần suy tư, không biết mọi chuyên bên phía Côn Luân thế nào.
Đêm nay Trịnh Viễn Đông chỉ cung cấp tình báo liên quan đến Triệu Á Vu chứ không nhắc lời nào đến chuyện bên đó.
Không biết trong số những người du hành bị Kashima không chế có ai khó giải quyết không.
Không đúng, Khánh Trần nhớ trong tin nhắn mà Trịnh Viễn Đông gửi cho hắn có nói hắn có thể tự giải quyết những chuyện bên này.
Cho nên thật ra Côn Luân biết hành tung của tất cả những người làm việc cho Kashima, ngoài ra họ còn biết rõ những người khó giải quyết sẽ xuất hiện bên nào.
Thông tin này đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn của Khánh Trần về hệ thống tình báo của Côn Luân.
Đúng rồi, người phụ trách hệ thống tình báo của Côn Luân là ai? Hình như Tiểu Ưng từng nhắc đến hắn, là một người tên là Nghê Nhị Cẩu.
Cái tên này...Thật khó nghe.
Khánh Trần liếc nhìn màn hình điện thoại, Trịnh Viễn Đông không gửi tin nhắn nào cho hắn nữa, mà hắn cũng không định tham dự vào trận chiến bên đó.
Nói cho cùng, dù hôm nay bụng hay tay trái không bị thương thì hắn cũng không nên tham gia trận chiến đó, vì nó rất nguy hiểm.
Cứu Lý Đông Trạch là mục tiêu duy nhất của hắn, bây giờ hắn đã hoàn thành nó rồi nên không muốn hành động thêm nữa.
Lúc này, Từ Tử Mặc mới từ từ buông bàn tay đẫm máu đang đè lên vết thương trên tay Chu Huyền Ưng.
Nàng có thể cảm nhận được cơ thể của Chu Huyền Ưng đang dần dần lạnh đi, có bịt vết thương cũng không thể cứu được hắn.
Điền Hải Long ôm đầu uể oải ngồi trên bậc thang, tuy những chuyện xảy ra hôm nay không phải là lỗi của hắn, nhưng hắn mới là người dẫn họ đến đây, hắn không đưa ai đi thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra.
Bất kể nguyên nhân chuyện hôm nay do đâu thì người làm thầy giáo là Điền Hải Long vẫn không thể chấp nhận nổi, hắn luôn cảm thấy bản thân thất trách nên chuyện này mới xảy ra.
"Thầy Điền xin hãy nén bi thương, việc này không phải lỗi của ngươi.”
Vương Giáp Lạc an ủi:
"Về trường, chúng ta sẽ nói tất cả những gì Chu Huyền Ưng đã làm với mọi người, chúng ta sẽ đứng ra làm chứng cho ngươi, chuyện hôm nay đều do Chu Huyền Ưng gieo gió gặt bão chứ không phải do ngươi."
"Đúng vậy, nếu không có Khánh Trần, chúng ta đều chết cả rồi.”
Đến tận bây giờ Hạ Tiểu Nhiễm vẫn cảm thấy sợ.
Nàng định xem Khánh Trần đang làm gì thì bỗng phát hiện không thấy Khánh Trần đâu.
"A, Khánh Trần đâu?"
Vương Giáp Lạc ngẩn người hỏi.
Hắn chạy như bay lại gần xe nhưng lại không thấy ai ngồi trên xe, chiếc hòm đặt trong cốp sau đã mở ra, bên trong cũng không còn ai.
Đến tận bây giờ mọi người vẫn không biết người từng nằm trong hòm là ai, Khánh Trần đã rời khỏi đây từ lúc nào.
Hắn không định nghe lời cảm ơn từ họ, cũng không định chào từ biệt họ một câu mà cứ thế lặng lẽ biến mất.
Bây giờ mọi người mới hiểu ra, thật ra họ có cảm ơn Khánh Trần hay không cũng không quan trọng, vì họ chỉ là người Khánh Trần phải gặp trên con đường hắn phải đi mà thôi.
Hạ Tiểu Nhiễm quay sang nhìn Từ Tử Mặc rồi nói một câu:
"Khi còn trẻ chúng ta không nên tiếp xúc với những người quá hoàn hảo."
Khánh Trần có phải một người hoàn hảo không? Hạ Tiểu Nhiễm đang nghĩ, nếu những truyền thuyết về thành tích của đối phương là thật, nếu biểu cảm bình tĩnh trên mặt hắn lúc nguy cấp là thật, có lẽ Khánh Trần là một trong những thiếu niên hoàn hảo nhất nàng từng gặp.
Nhưng đúng lúc này, Từ Tử Mặc bỗng nói:
"Không, thật may mắn nếu chúng ta có thể tiếp xúc với một người hoàn hảo từ khi còn trẻ."
Phần lớn những người trẻ tuổi đều ham hư vinh, hiếu thắng và thích ba hoa chích choè.
Nhưng nếu lúc này ngươi gặp được một thiếu niên vẫn giữ được sự tỉnh táo trong khi hormone tuổi dậy thì đang tràn trề, nhưng phía sau ý trí cứng cỏi đó còn cất giấu sự lạnh lùng và kiên định của bản thân.
Đó mới là dáng vẻ mà thiếu niên nên có.
Gặp được một người như vậy sẽ khiến ngươi cảm thấy không vui vì nhận ra bản thân quá kém cỏi, nhưng nếu cả đời này ngươi không gặp được ai như vậy nữa thì sao.
Có lẽ như vậy còn đáng tiếc hơn.
Nghĩ tới đây, Từ Tử Mặc đang ngồi bệt trên mặt đất trước cửa khu phục vụ bỗng mỉm cười khiến những giọt máu đỏ tươi càng thêm nổi bật trên khuôn mặt tái nhợt:
"Có buồn hay không cũng không quan trọng, chẳng phải chúng ta đã gặp được rồi sao."