Lựa chọn này sẽ phụ thuộc vào thiên phú và ý chý của mỗi người.
Tiếng kêu thảm thiết của Chu Huyền Ưng bắt đầu chuyển sang khàn khàn.
Khánh Trần quay sang nói với hắn:
"Ngươi nên cảm thấy tiếc nuối vì những người du hành vừa rồi không bắn chết ngươi."
Chu Huyền Ưng bắt đầu roát mồ hôi lạnh:
"Ngươi muốn làm gì với ta?"
"Ta không định làm gì với ngươi cả.”
Khánh Trần liếc mắt nhìn hắn:
"Ngươi không phải người vô tội, nhưng ta sẽ không giết ngươi. Nhưng ngươi nên nhớ thân phận ở thế giới trong của ngươi vẫn nằm trong tay Kashima, ngươi nên nghĩ xem nếu nhiệm vụ này thất bại, họ sẽ làm gì với ngươi?"
Tuy Chu Huyền Ưng đau đến mức sắp ngất đi nhưng cứ nghĩ đến những gì mình đã từng trải qua là hắn lại bắt đầu run rẩy.
"Cứu ta, ngươi là người của Côn Luân đúng không, ngươi mau bảo người của Côn Luân đến cứu ta.”
Chu Huyền Ưng nói.
"Xin lỗi, tuy ta không muốn giết ngươi nhưng ta sẽ không cứu ngươi.”
Khánh Trần đáp:
"Bây giờ ngươi nên xuống xe chạy vào trong khu phục vụ, có lẽ trong đó sẽ có bác sĩ."
Chu Huyền Ưng vừa nghe thấy hắn nói thế thì lập tức mở cửa xuống xe, chạy như điên về phía khu phục vụ.
Khánh Trần thành khẩn nói:
"Thầy Điền, các bạn học, ta bị thương nên không thể đi. Các ngươi giúp Chu Huyền Ưng một chút đi. Dù sao chúng ta cũng từng là bạn, các ngươi cũng không thể trơ mát nhìn hắn chết được."
Điền Hải Long là người đi ra đầu tiên, sau đó hắn vội vàng dẫn các bạn học khác chạy xuống xe đi.
Khánh Trần lạnh lùng nhìn tất cả.
Kể từ khi Chu Huyền Ưng điên cuồng chạy vào khu phục vụ thì kết cục của hắn đã định.
Đây cũng là kết cục mà Khánh Trần muốn.
Đầu tiên Chu Huyền Ưng phải chết, nếu hắn còn sống, quay về thế giới trong thì chắc chắn tập đoàn Kashima sẽ biết chuyện xảy ra hôm nay, sau đó họ sẽ biết hắn đã làm gì.
Bây giờ Bạch Trú còn rất yếu ớt, các thành viên đều cần thời gian trưởng thành, nên Khánh Trần không thể gây hấn với một tập đoàn khổng lồ như Kashima.
Nếu tập đoàn đó muốn trả thù hắn thì trừ phi sau này hắn không bao giờ ra ngoài trang viên lưng chừng núi nữa, nếu không chắc chắn hắn sẽ gặp chuyện.
Nhưng Khánh Trần không thể tự tay giết hắn, chắc chắn cha mẹ của Chu Huyền Ưng sẽ điều tra rất kĩ chuyện này.
Cho nên, hắn mới bảo một người vừa bị cứa đứt động mạch là Chu Huyền Ưng chạy, quãng đường chạy sẽ khiến hắn mất rất nhiều máu, chắc chắn trong khu phục vị không có máu để truyền, hắn sẽ bị sốc mất máu mà chết.
Vì lớp kính xe sẽ khiến viên đạn giảm động năng, chắc chắc viên đạn đó sẽ mắc trong người Chu Huyền Ưng chứ không thể bay xuyển qua cơ thể hắn, vết thương đó sẽ không thể cầm máu, ngoài ra tốc độ mất máu còn rất nhanh.
Một người cần máu chạy vào khu phục vụ trên đường cao tốc thì chẳng khác nào đi chịu chết.
Vì đợi đến khi xe cứu thương đến đây, hắn cũng chảy hết máu.
Khánh Trần lặng lẽ nhìn Chu Huyền Ưng ngã trước cửa khu phục vụ, Điền Hải Long vừa chạy vừa kêu cứu, vừa gọi 120, Từ Tử Mặc có vẻ khá bình tĩnh, nàng đang cố dùng những kiến thức ít ỏi về sơ cứu của mình để cầm máu cho Chu Huyền Ưng, tránh việc mất máu quá nhiều.
Một lúc sau, Từ Tử Mặc cũng dính đầy máu.
Nhưng những hành động đó chỉ vô ích.
Khánh Trần biết những gì hắn vừa làm rất tàn nhẫn, hắn như một người đứng xem đang bình tĩnh nhìn sinh mệnh đó đang dần trôi đi.
Nhưng vốn dĩ hắn chính là người như vậy, hắn không thể thay đổi và cũng không có ý định thay đổi.
Hắn biết mình phải làm những gì, cũng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, tất cả những gì hắn làm đều được lên kế hoạch từ trước.
Tuy không ai để ý đến hắn nhưng Khánh Trần vẫn giả vờ mình đang bị thương nặng, hắn mở cửa xuống xe rồi đi ra mở cốp sau.
Có vẻ người nằm trong hòm đã chấp nhận số phận nên không thèm giãy dụa gì nữa.
Khánh Trần mở hòm ra, sau đó nhìn...Lý Đông Trạch bên trong.
Thật ra Khánh Trần chưa từng nhìn Lý Đông Trạch từ khoảng cách gần như vậy bao giờ, cũng chưa từng thấy Lý Đông Trạch hoảng sợ như thế này bao giờ.
Những tin tức liên quan đến Lý Đông Trạch mà hắn biết đều là nữ minh tinh nào đó lại đi lấy lòng ông trùm câu lạc bộ, Lý Đông Trạch mặc âu phục giày da đến tham gia sự kiện nào đó, Lý Đông Trạch quét sạch tất cả các câu lạc bộ lớn trong thành phố số 18.
Thật ra bản thân Lý Đông Trạch cũng rất đẹp trai, hơn nữa lúc nào hắn cũng mặc âu phục, nên Lâm Tiểu Tiếu hay Diệp Vãn đều không so được với hắn...
Lúc này, Lý Đông Trạch nằm trong hòm hoảng sợ nói với Khánh Trần:
"Ta không phải Lý Đông Trạch mà các ngươi muốn tìm, nhất định các ngươi tìm sai người rồi, ta không phải người du hành! Ta không muốn trở thành người du hành!"
Khánh Trần thở dài, sao hai người này có gương mặt giống nhau mà tính cách lại khác nhau như vậy, nếu để tên này thay thế Lý Đông Trạch ở thế giới trong, chắc chắn sư phụ hắn sẽ tức giận đến mức đi tìm Kashima báo thù.