50 mét là tầm sát thương tốt nhất của súng ngắn.
260 mét tầm sát thương tốt nhất của súng tự động.
Trong trường hợp tất cả đều không có súng tự động mà một người có thể dùng súng ngắn như súng tự động, cục diện giữa hai bên chắc chắn sẽ thay đổi.
Khánh Trần lặng lẽ núp sau thi thể Triệu Á Vu để tránh bị đạn lạc bắn trúng.
Đáng lẽ hắn định ấn đầu Từ Tử Mặc xuống thấp hơn để tránh tầm mắt của những tên côn đồ đứng ngoài.
Nhưng nếu hắn đưa tay ra thì cánh tay hắn sẽ lộ ra ngoài ánh sáng, rất có thể sẽ lọt vào tầm ngắm của bọn côn đồ, cuối cùng hắn vẫn không làm.
Hắn chỉ nhắc nàng một câu:
"Cúi đầu xuống."
Lúc này Từ Tử Mặc mới hoàn hồn, sau đó nàng quay sang trốn sau lưng Chu Huyền Ưng.
Chiếc xe sang trong đứng im trong bóng đêm, Khánh Trần đang tỉnh táo nhắm bắn.
Rõ ràng những người du hành làm việc cho Kashima đều trải qua những khóa huấn luyện chuyên nghiệp, tuy họ không thể xác định phát súng đầu tiên mà Khánh Trần bắn ra chỉ là trùng hợp hay bắn trúng thật, nhưng tất cả đều lập tức nằm xuống đất, họ định dùng cách này để giảm bớt diện tích có thể nhắm bắn….
Đây là một trong những chiến thuật được sử dụng nhiều nhất trong chiến đấu, không ít người dựa vào cách này để sống sót sau các cuộc chiến.
Kỹ thuật bắn của mọi người khi lên chiến trường không thể tốt như khi luyện tập trong sân tập bắn, khi đó mọi người cứ nhìn thấy quân địch là lập tức nã súng về phía đó, có người từng thống kê, những người tham gia chiến đấu phải mất khoảng 250 đến 500 viên đạn mới có thể giết chết một quân địch.
Đây là số liệu đã được kiểm tra.
Cho nên, giảm bớt diện tích nhắm bắn chính là quyết định sáng suốt nhất.
Hơn nữa, nếu phát súng vừa rồi chỉ là ăn may thì sao? Làm gì có ai có thể dùng súng ngắn bắn trúng đầu một người đứng cách 260 mét, xác suất chuyện này xảy ra còn ít hơn trúng xổ số, huấn luyện viên của họ ở thế giới trong cũng không dạy như vậy!
Nhưng họ không biết, mục tiêu luyện súng của người họ đang phải đối mặt chỉ là một đồng tiền xu mà thôi.
Một giây sau, trên trán người du hành đang nằm trên đất nhắm bắn bỗng xuất hiện một lỗ thủng, sau đó hắn lặng lẽ cúi đầu xuống.
Hai người du hành còn lại đều thầm giật mình, chắc chắn phát súng vừa rồi không phải nhờ ăn may!
Đối phương biết kỹ thuật bắn gì đó!
Nhưng khi họ hiểu ra chuyện này thì đã quá muộn rồi.
Hành động nằm rạp trên mặt đất mà họ nghĩ là sáng suốt lúc trước lại đang chứng minh cho mọi người, nằm xuống dễ, đứng lên thì khó.
Hai tên sát thủ định lăn lộn qua lại để tránh đường đạn.
Nhưng họ chỉ lăn một lúc đã chẳng còn ai sống sót.
Chỉ trong 5 giây ngắn ngủi, bốn người du hành làm việc cho Kashima đều nằm trên mặt đất.
Những người du hành làm việc cho Kashima cũng từng nổ súng đánh trả, nhưng những viên đạn đó chỉ bắn trúng vai Chu Huyền Ưng đang ngồi cạnh ghế lái mà thôi.
Khi tiếng súng đã ngừng, chỉ còn tiếng kêu thảm thiết của Chu Huyền Ưng vang vọng trong xe.
Đến khi mọi người ngồi trong xe nhìn ra ngoài của thì phát hiện những người du hành cầm súng lúc trước đều đang nằm trong vũng máu.
Tất cả mọi người đều lặng lẽ đánh giá Khánh Trần.
Khuôn mặt đối phương vẫn trắng bệch, nhìn vẫn yếu ớt như trước.
Nhưng bạn học yếu ớt trước mặt họ đang bị thương nặng mà vẫn có thể giả quyết gọn gàng cuộc chiến mà họ chưa từng tham gia bao giờ.
Đến giờ Điền Hải Long mới nhớ ra một chuyện, Khánh Trần chỉ bắn ra đúng năm phát súng, phát thứ nhất bắn chết Triệu Á Vu, bốn phát còn lại bắn chết bốn tên sát thủ!
Sao hắn có thể làm được? Loại người này CMN là học sinh của mình thật sao?
Điền Hải Long bỗng cảm thấy truyền thuyết về Khánh Trần trước kia đều sai hết, mọi người đều nói mỗi tối Khánh Trần sẽ đi làm thêm, nhưng có lẽ mỗi đêm đối phương đều đi luyện súng cùng đặc công mới đúng….
Lúc này, Vương Giáp Lạc còn ngập ngừng nói:
"Bạn học Khánh Trần, mọi chuyện kết thúc chưa?"
"Ta không chắc còn tên côn đồ nào đang ẩn náu gần đây không, bây giờ tốt nhất các ngươi nên ngồi im tại chỗ.”
Khánh Trần bình tĩnh trả lời.
Hạ Tiểu Nhiễm do dự một lúc mới nói:
"Thật xin lỗi, lúc trước ta trách oan ngươi."
Nàng nhớ Tiểu Ưng từng nói một câu: Hắn đang làm những chuyện các ngươi không thể làm được.
Khánh Trần không đáp lại lời xin lỗi này mà cẩn thận quan sát xung quanh, vì hắn chưa thể chắc chắn quanh đây còn tên côn đồ nào đang rình rập không.
Bầu không khí trong xe bắt đầu im lặng, tất cả mọi người đều phát hiện hai tay mình đang run lẩy bẩy.
Vương Giáp Lạc thì thầm nói:
"Cả người ta đang run rất nhanh."
Khánh Trần chậm rãi nói:
"Vì cơ thể ngươi đang cảm thấy sợ hãi nên nó đang bắt đầu bài tiết adrenalin, cơ thể run lẩy bẩy nghĩa là nó đã chuẩn bị sẵn sàng. Lúc này các giác quan của ngươi sẽ được nâng cao, các phản xạ của cơ thể cũng được đẩy nhanh. Tất cả những tiếng động mà ngươi nghe được dù nhỏ nhất cũng được phóng đại nhiều lần. Cơ thể ngươi đã chuẩn bị xong, lựa chọn dũng cảm đối mặt với sợ hãi hay trốn tránh nó đều phụ thuộc vào chính ngươi."