Triệu Á Vu lạnh lùng nói:
"Ngươi sẽ ở lại xe trông coi họ, nếu họ có gì bất thường thì lập tức nói cho ta biết. Ngươi nên nhớ bây giờ ngươi và họ đã không còn đứng cùng 1 phía nữa rồi, nếu sau này họ tiết lộ thân phận của ngươi với người khác thì ngươi còn có thể sống một cuộc sống bình thường được nữa sao? Yên tâm, sau khi chúng ta mang hàng đến đúng chỗ thì sẽ tạo hiện trường một vụ tai nạn giao thông, cái chết của họ không không liên quan gì đến ngươi."
Khánh Trần cười nói:
"Hắn đang lừa ngươi đấy, thật ra ngay từ đầu hắn đã định giết tất cả để giệt khẩu, kể cả ngươi, vì ngươi chưa từng tham gia khóa huấn luyện chuyên nghiệp của tập đoàn Kashima, ngươi sẽ làm lộ tin tức của họ."
Khi Triệu Á Vu nghe thấy chữ Kashima thì lông mày bắt đầu nhíu lại.
Người du hành tên là Khánh Trần này biết họ là người của Kashima!
Mọi chuyện bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
Triệu Á Vu thoáng nhìn bản đồ chỉ đường, hắn đang định đạp phanh rồi tấp vào lề đường.
Khánh Trần bỗng vừa cười vừa nói:
"Ngươi nên lái đến khu phục vụ đó, đừng dừng lại ở chỗ này, ngươi có súng ngắn, ta cũng có. Nếu ngươi dám đạp phanh ta sẽ nổ súng, để xem lúc đó ta hay ngươi mới là người chết trước."
Lúc hắn nói chuyện, Triệu Á Vu có thể nghe thấy tiếng khéo chốt an toàn vang lên từ phía sau.
Thiếu niên này có súng!
Đây khẩu súng Tiểu Ưng đưa cho hắn hôm qua, hắn còn nói mỗi thành viên Côn Luân đều được phân một khẩu.
Đương nhiên, sau khi chuyện này kết thúc thì chắc chắn khẩu súng này sẽ bị tịch thu.
Đêm nay, Khánh Trần sẽ trở thành một thành viên của Côn Luân.
Từ Tử Mặc tò mò hỏi:
“Sao chúng ta không bắt hắn dừng xe rồi khống chế hắn?"
Khánh Trần cười:
"Ngươi không thấy hắn nói có người đang chờ hắn sao, muốn diệt cỏ thì phải tận gốc. Tội mà những người này phạm phải không như bình thường, vì những người này đang làm việc cho nước ngoài."
Triệu Á Vu vừa đạp chân ga, vừa cười lạnh nói:
"Ta tò mò không biết ngươi là người phe nào, ngươi đã bị thương thành thế này mà còn dám đi chịu chết sao."
Chu Huyền Ưng, Vương Giáp Lạc, Hạ Tiểu Nhiễm, Điền Hải Long đều bị chuyện vừa xảy ra làm sợ đến ngây người, họ đều không ngờ mọi chuyện lại biến thành như thế này.
Lúc trước họ không được chứng kiến cảnh Khánh Trần giết người trong khách sạn nên mới không quan tâm đến thân phận người du hành của Khánh Trần.
Sau đó Khánh Trần lại xuất hiện với khuôn mặt hốc hác do bị thương, nhìn rất thảm, nên chẳng ai nghĩ hắn là người lợi hại cả.
Làm gì có người lợi hại nào lại bị thương đến mức đó?
Nhưng đúng lúc họ đang bối rối không biết phải làm sao, Khánh Trần lại có thể bình tĩnh dùng sũng khống chế lái xe, đến tận bây giờ mọi người mới ý thức được bạn học này lợi hại đến mức nào.
Khánh Trần cười nói với Chu Huyền Ưng:
"Bạn học à, lấy khẩu súng trên tay hắn đưa cho ta."
"Được...được thôi.”
Chu Huyền Ưng đang run lẩy bẩy, đầu óc hắn lúc này vẫn đang trong trạng thái không hoạt đông, bây giờ ai bảo hắn làm cái gì thì hắn sẽ làm cái đó.
Triệu Á Vu thầm nghĩ, đợi đến khi đến khu phục vụ, hắn sẽ lập tức mở cửa chạy trốn, sau đó chỉ cần bảo đồng bọn của hắn nã súng vào xe là những người trong xe sẽ chết hết.
Nhưng ngay khi chiếc xe bắt đầu giảm tốc độ để rẽ vào khu phục vụ, trong xe đột nhiên vang lên tiếng súng, viên đạn nhẹ nhàng xuyên qua ghế dựa rồi đâm thẳng vào ngực Triệu Á Vu.
Triệu Á Vu không ngờ Khánh Trần không thèm đợi hắn dừng xe đã nổ súng!
Tiếng súng vang lên trong màn đêm yên tĩnh, bốn người đứng trong khu phục vụ thấy thế thì lập tức chạy lại bao vây chiếc xe sang trọng.
Nhưng Khánh Trần còn ra tay nhanh hơn nhiều so với họ, họ chưa kịp chạy lại gần mà hắn đã thò tay ra khỏi cửa kính rồi nổ súng.
Đưa tay, nhắm chuẩn, nổ súng, những động tác này đều diễn ra liền một mạch mà không ngừng nghỉ chút nào.
Tất cả diễn ra nhanh đến mức mọi người đều nghĩ Khánh Trần không nhắm bắn mà chỉ bắn bừa mà thôi.
Cảm giác súng tuyệt đối!
Tên côn đồ đứng cách họ 260 mét đều bị một phát súng cướp đi sinh mạng!
Ba tên côn đồ còn lại ngạc nhiên nhìn đồng bọn ngã xuống, không phải súng ngắn bình thường có tầm bắn tốt nhất là 50 mét, tầm sát thương cũng chỉ có 250 mét sao.
Nói cách khác, súng ngắn có thể dễ dàng bắn trúng mục tiêu đứng trong 50 mét, nó cũng có thể bắn trúng những mục tiêu đứng trong khoảng 250 mét, nhưng chuyện này rất khó.
Mỗi khi đến tiết dạy súng ngắn, các huấn luyện viên thường nói với các học viên của mình rằng: Điểm yếu của súng ngắn chính là khoảng cách bắn, nếu ngươi cách mục tiêu quá xa thì nhất định phải rút ngắn khoảng cách giữa hai bên thì mới có thể chắc chắc bắn trúng mục tiêu.
Nhưng có vẻ quy tắc này không áp dụng được với Khánh Trần, khoảng cách bắn trúng tối đa của súng cũng là khoảng cách bắn chuẩn xác của hắn.
Lúc này, Từ Tử Mặc không thèm nhìn những tên lưu manh ngoài kia, cũng không thèm quan tâm đối phương có đến gần họ hay không, nàng chỉ lẳng lặng nhìn thiếu niên đang ngồi bên cạnh mà không biết suy nghĩ cái gì.