Triệu Á Vu bình thản giải thích:
"Có một người bắt được một con lợn rừng nhỏ, muốn ta mang về Lạc thành, có lẽ nó chưa chết nên mới phát ra tiếng kiểu này."
Từ Tử Mặc gằn giọng xuống:
"Chắc chắn không phải lợn rừng, ngươi đang nói láo."
Khánh Trần cười:
"Ngươi đang nói láo, bên trong là một người."
Chu Huyền Ưng ngồi cạnh ghế lái chần chờ một lúc mới dám nói:
"Trong hòm đang chưa gì vậy? !"
Sau một lúc, có vẻ người bị nhốt trong hòm đã tháo được băng bịt miệng nên bắt đầu gào toáng lên:
"Cứu mạng! Có người bắt cóc!"
Triệu Á Vu quay sang nhìn Chu Huyền Ưng:
"Ngươi im miệng, lập tức nhắn cho ông chủ, bảo hắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Bây giờ Triệu Á Vu cảm thấy mọi chuyện không thích hợp, vì tên thương binh đang ngồi trên ghế sau có vẻ biết rất nhiều chuyện không nên biết, khiến hắn cảm thấy hoảng sợ nên muốn tìm người giúp.
Chu Huyền Ưng hốt hoảng nhìn bọn Từ Tử Mặc trên ghế sau, thì thầm nói:
"Các ngươi phải hứa sẽ không tiết lộ thân phận của ta cho bất kì ai!"
"Ta bảo ngươi nhắn tin điện cho ông chủ cơ mà.”
Triệu Á Vu lạnh giọng nói.
"Ta không nhắn.”
Chu Huyền Ưng nói:
"Các ngươi chỉ dặn ta bảo cha ta điều xe đến đây, chứ không nói sẽ bắt cóc một người về Lạc thành."
Triệu Á Vu móc ra một khẩu sứng từ bên hông, sau đó hắn vừa lái xe, vừa dùng súng nhắm vào Chu Huyền Ưng rồi lạnh lùng nói:
"Nhắn nhanh lên, nếu không ta sẽ bắn chết ngươi, ngươi nghĩ ngươi không hoàn thành nhiệm vụ này mà có thể sống sót ở thế giới trong sao? Nếu nhiệm vụ này không hoàn thành, mọi người đều sẽ chết."
Cho đến giờ phút này, người đang ngồi trong xe mới biết Chu Huyền Ưng cũng là người du hành.
Chu Huyền Ưng ngẩn người nhìn khẩu súng đen ngòm trước mát:
"Nhà ta vẫn không ngừng cung cấp tiền để duy trì hoạt động trong nước của các ngươi, nên chắc chắn ngươi không dám bắn chết ta. Họ đã hứa, nếu ta không ngừng cung cấp tiền thì ta có thể tiếp tục cuộc sống của ta!"
"Thật ngây thơ.”
Triệu Á Vu cười lạnh:
"Đừng nói nhảm nữa, nếu ngươi không nhắn, ngay bây giờ thì ta sẽ nổ súng bắn chết ngươi cho bớt rách việc."
Chu Huyền Ưng bắt đầu cúi xuống soạn tin nhắn, còn Khánh Trần ngồi phía sau thì cười tủm tỉm nhìn.
Hắn đã hiểu, Chu Huyền Ưng cũng là một trong những người du hành bị tập đoàn Kashima khống chế, Lý Trường Thanh từng nói trong thành phố số 18 có gián điệp của tập đoàn Kashima, người người du hành ở đây bị họ không chế cũng là bình thường.
Từ trước đến giờ, nhà Chu Huyền Ưng vẫn luôn cung cấp tiền để những người du hành bị Kashima khống chế làm việc, vì những người du hành vẫn cần tiền mới có thể duy trì hoạt động ở thế giới ngoài.
Mà tập đoàn Kashima cũng hứa sẽ không bắt Chu Huyền Ưng phải làm gì mà cho hắn tiếp tục sống một cuộc sống bình thường.
Những gì diễn ra hôm nay có thể do Kashima lập mưu từ trước, cũng có thể do Chu Huyền Ưng ở Lạc thành, mà Kashima đã phát hiện mình bị theo dõi nên mới chọn một chiếc xe không đáng chú ý để mang người thay thế đến Lạc thành.
Vì chẳng ai nghĩ người đó đang bị dấu trên một chiếc xe sang trọng chưa đầy học sinh cả?
Vậy nên mọi chuyện đã rất rõ ràng, thứ được đặt trong chiếc hòm màu đen chính là người thay thế.
Vì Triệu Á Vu biết Khánh Trần cũng là người du hành nên mới tìm người đến giúp, lúc trước đối phương cũng không muốn mình lên xe, những Điền Hải Long và Từ Tử Mặc cứ nhất quyết mang hắn lên, nên hắn ta mới không làm gì được.
Mà nguyên nhân Khánh Trần xuất hiện ở chỗ này thì phải gửi lời cảm ơn đến hệ thống tình báo cường đại của Côn Luân, ít nhất nó cũng mạnh hơn những gì Khánh Trần nghĩ, họ đã tra ra nguồn tiền của những người làm việc cho tập đoàn Kashima đến từ đâu.
Thật ra lúc trước Khánh Trần còn không nghĩ sẽ đi cùng họ, nhưng Trịnh Viễn Đông đã nhắc nhở hắn một câu, vậy nên hắn mới có cơ hội chứng kiến chuyện này.
Không thể không nói, lúc trước Khánh Trần đã xem thường Côn Luân, ông chủ Trịnh vẫn ẩn giấu rất nhiều thứ, hơn nữa những thứ đó còn rất kinh khủng.
Người của Kashima chia làm hai nhóm chạy đến Lạc thành, lúc này, nhóm người kia chắc chắn đã bị người của Côn Luân chặn đánh.
Từ Tử Mặc thoáng nhìn khẩu súng trong tay Triệu Á Vu, sau đó lại quay sang nhìn Khánh Trần.
Nhưng chuyện khiến nàng cảm thấy bất ngờ là Khánh Trần đang cười.
Không biết vì sao, tuy Từ Tử Mặc cảm thấy bây giờ Khánh Trần nhìn rất yếu ớt, nhưng dáng vẻ tươi cười của hắn khiến người khác cảm thấy rất an tâm.
Cứ nghĩ đến bàn tay ấm áp đã che miệng mình hôm qua là nàng đã cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều, như thể chuyện đang xảy ra không có gì khiến nàng phải sợ cả.
"Ông chủ bảo chúng ta rẽ vào đường nhỏ bên cạnh khu phục vụ Liên Hoắc, chỗ đó có người đang đợi chúng ta.”
Chu Huyền Ưng nói:
"Các ngươi sẽ làm gì các bạn học của ta?"