Sau khi nghe những lời hắn vừa nói, bọn Chu Huyền Ưng đều thầm nghĩ, đâu có ai nói sẽ chăm sóc cho ngươi?
Chỉ có Từ Tử Mặc nói:
"Đúng vậy, ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt thay dì."
Giang Tuyết nghe thấy câu nói vừa rồi của Từ Tử Mặc thì hiểu ý cười:
"Làm phiền ngươi."
Nàng biết Từ Tử Mặc chỉ vô tình nói vậy, nhưng vì đối phương quá để ý đến thân phận của nàng nên mới nhấn mạnh chữ ‘dì’ này.
Còn nguyên nhân vì sao đối phương lại để ý thân phận của mình, đương nhiên Giang Tuyết biết rõ, nhưng nàng không để ý.
Chiếc xe chạy vào con đường náo nhiệt nhất Hàm thành, dần dần đi về hương tây.
Khánh Trần đột nhiên hỏi:
"Chào chú lái xe, không phải Lạc thành ở phía đông sao, sao chúng ta lại đi về hướng tây?"
"À."
Triệu Á Vu vui vẻ cười nói:
"Trước khi đến đây, ông chủ đã dặn ta đến nhà bạn hắn ở Hàm thành để lấy ít đặc sản mang về, nên ta mới đi sang hướng này."
"À, làm phiền ngài."
Khánh Trần nói.
Lúc này, Từ Tử Mặc mới thì thầm với Khánh Trần:
"Cô gái...Người đi cùng ngươi lúc trước là gì của ngươi thật sao? Nhìn nàng chỉ khoảng hai lăm tuổi, nàng thật sự là dì của ngươi sao."
"Thật ra nàng còn rất trẻ, nhưng vì con gái 10 tuổi của nàng gọi ta là ca ca, nên ta mới gọi nàng là dì."
Khánh Trần nhẹ nhàng giải thích.
Khi Từ Tử Mặc nghe thấy những gì hắn vừa nói thì nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng rất nhanh nàng đã ý thức được hành động của mình không rất lễ phép nên vội che miệng để tránh Khánh Trần phát hiện.
Nhưng đúng lúc này, chiếc xe bỗng dừng lại.
Triệu Á Vu cười nói:
"Chúng ta đến nhà bạn ông chủ rồi."
Hắn vừa nói vừa đi ra mở cốp sau, Khánh Trần nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy có hai người đàn ông đang bê một chiếc hòm màu đen đứng phía sau xe, cả hai đều im lặng không nói bất kì cái gì.
Nhưng chiếc xe lăn của Khánh Trần quá chiếm diện tích, trong cốp sau chẳng còn khoảng trống nào đủ rộng để đặt chiếc hòm cả.
Triệu Á Vu thoáng nhìn những người đang ngồi trong xe, sau khi hắn chắc chắn không ai chú đến mình mới lặng lẽ vứt chiếc xe lăn ra ngoài.
Hắn liếc nhìn hai người trẻ tuổi, ý bảo họ nhanh đặt hòm vào cốp.
Khánh Trần thoáng nhìn Chu Huyền Ưng thì thấy đối phương vẫn đang mai mê chơi điện thoại, nên chẳng quan tâm gì đến những chuyện vừa xảy ra cả.
Sau khi xác định chiếc hòm được đóng kĩ và đặt vào cốp xe, Triệu Á Vu lại nở nụ cười hiền hòa rồi ngồi lên xe:
"Xin lỗi đã làm mất thời gian của mọi người, chúng ta không đi đường nhỏ mà sẽ đi cao tốc, quãng đường sẽ rút ngắn lại rất nhiều."
Sau đó chiếc xe sang trọng bắt đầu lao nhanh trong màn đêm.
Từ Tử Mặc hỏi Khánh Trần:
"Ngươi đã làm câu thứ hai kiểu gì?"
"Dùng vi phân và tích phân."
Khánh Trần bình tĩnh trả lời.
"Ngươi đã tự học đến vi phân và tích phân rồi sao?"
Từ Tử Mặc có vẻ rất kinh ngạc:
"Ta cũng làm câu đó theo cách này."
Hạ Tiểu Nhiễm cảm giác khá kì lạ:
"Câu đầu tiên ngươi chọn đáp án nào?"
"E, đáp án là sáu phần năm.”
Khánh Trần trả lời rất nhanh.
"Vậy đáp án câu thứ hai thì sao?"
Vương Giáp Lạc lại hỏi.
Khánh Trần:
"C, 30."
"Câu thứ ba thì sao?"
"A, -1."
"Vậy câu thứ năm?"
"C, 18."
"Chờ một chút, Chu Huyền Ưng nói không thấy ngươi dùng giấy nháp mà.”
Vương Giáp Lạc kinh ngạc nói: "Sao ngươi có thể làm tất cả được?"
Chu Huyền Ưng bị người người khác làm lộ chuyện mình đi nói xấu sau lưng thì bắt đầu bào chữa:
"Ta chỉ lo bạn học Khánh Trần không làm bài tốt nên mới nói thế thôi."
Tuy nói vậy nhưng trong lòng Chu Huyền Ưng cũng đang cảm thấy nghi ngờ, hắn tận mắt chứng kiến Khánh Trần làm bài thi theo kiểu cầu nguyện, nên hắn mới là người bất ngờ nhất với những đáp án mà Khánh Trần đưa ra.
Nhưng ngay sau đó Chu Huyền Ưng đã nghĩ ra, hội đồng giám khảo giải đấu AMC10 đã sớm công bố đề và đáp án chính xác từ ba giờ chiều, rất có thể Khánh Trần đã đọc thuộc đáp án trên internet.
Nếu không sao Khánh Trần có thể có thể đưa ra đáp án nhanh như vậy? Người bình thường đều phải xem lại đề mới nhớ đến đáp án mình đã tính ra là bao nhiêu, nên chắc chắn Khánh Trần đã đọc đọc thuộc đáp án từ trước.
Trong lúc họ còn đang nói chuyện, xe đã đi trên cao tốc được hơn một giờ, Chu Huyền Ưng đang ngồi cạnh ghế lái quay đầu bình tĩnh hỏi Khánh Trần:
"Bạn học Khánh Trần, ngươi đã xem đáp án được công bố trên mạng chưa?"
Nhưng Khánh Trần không thèm quan tâm đến câu hỏi của hắn, quay sang hỏi người ngồi trên ghế lái là Triệu Á Vu:
"Chú lái xe, sao ngươi lại vứt xe lăn của ta trong Hàm thành?"
Triệu Á Vu sửng sốt, sau đó cười nói:
"Bạn nhỏ à, ngươi nói cái gì vậy? Ta đấu có vứt xe lăn của ngươi, ngươi không nhìn rõ nên mới nghĩ thế thôi."
Khánh Trần yếu ớt cười, nhưng không tiếp tục hỏi vấn đề này mà chuyển sang vấn đề khác:
"Thứ đặt trong cốp xe cũng không phải đặc sản đúng không?"
Không thể không nói, dùng vật cấm kỵ ACE-005 để giả bệnh rất dễ dàng, hắn chỉ cần biến sắc mặt thành màu trắng bệch, hốc mắt hãm sâu, hai má gầy gò, tất cả những biểu cảm trên khuôn mặt hắn đều nhìn rất yếu ớt, không sợ sẽ bị lộ.
Nên tất cả những người nhìn thấy sắc mặt Khánh Trần lúc này đều nghĩ hắn đang bị thương nặng.
Triệu Á Vu im lặng một lát, sau đó bình tĩnh nói:
"Đó là đặc sản."
Hắn vừa dứt lời thì chiếc hòm màu đen đặt trong cốp sau bắt đầu vang lên những tiếng đập bình bịch.
Sau đó là thanh âm, như thể có người nào đó muốn nói nhưng lại bị bịt miệng.
Mọi người trong xe đều ngẩn người ra.
Làm gì có đặc sản gì lại phát ra âm thanh kiểu này?