5 giờ chiều, một chiếc xe Toyota Alphard màu trắng chạy đến trước cửa khách sạn Vienna của Hàm thành.
Người ngồi trên ghế lái không phải cha của Chu Huyền Ưng mà là một tài xế lạ mặt.
Tuy các học sinh không có nhiều hiểu biết về xe cộ nhưng Điền Hải Long có biết một chút về giá cả.
Hắn biết chỉ những kẻ có tiền mới dùng xe Toyota Alphard, chiếc xe này từng được mệnh danh là chiếc xe đắt nhất trên thị trường, ngoài ra nó còn là một trong những chiếc xe hạng sang được sản xuất trong nước...
Cứ sau vài năm là giá xe lại tăng thêm 60~70 vạn.
Điền Hải Long kinh ngạc nhìn Chu Huyền Ưng, không ngờ gia thế học sinh này lại giàu có như vậy, hắn không phải không phải chủ nhiệm lớp đối phương, nên lần đến Hàm thành cũng là lần đầu tiên hai người tiếp xúc với nhau.
Nhưng chuyện này không quan trọng, vì gia thế của hắn có giàu đến mức nào cũng đâu có liên quan gì đến hắn.
Lái xe mở cửa bước xuống rồi quay sang vừa cười vừa nói với Chu Huyền Ưng:
"Ta vừa nhận được cuộc gọi của ông chủ là lập tức đến đón ngươi, may mà vẫn đến kịp. Ta tên là Triệu Á Vu, là lái xe mới nhận chức."
Chu Huyền Ưng khách khí nói:
"Không sao đâu, ta mới là người phải xin lỗi vì làm phiền Triệu thúc phải đi làm thêm ca đêm."
"Không sao, ta được trả lương để làm việc mà."
Lái xe Triệu Á Vu cười nói:
"Thời gian của ta không quan trọng, thời gian của ngươi mới quan trọng….Ta không nên làm phí thời gian của ngươi mới đúng, nếu ta tới muộn thì chẳng phải đã lãng phí thời gian học tập của ngươi sao."
Chu Huyền Ưng giới thiệu mọi người với hắn:
"Đây là lái xe mới nhận chức trong xưởng nhà ta, nghe nói hắn từng là vận động viên rất lợi hại. Hắn biết chúng ta đang gặp nguy hiểm nên mới chủ động xin đến đây."
"Không dám không dám."
Triệu Á Vu khiêm tốn nói.
Bây giờ mọi người mới để ý khuôn mặt của Triệu Á Vu rất hung hãn, nếu có ai đó nói hắn là dân anh chị thì họ cũng tin.
Nhưng bọn Vương Giáp Lạc, Hạ Tiểu Nhiễm không quan tâm đối phương có phải dân anh chị không, họ chỉ cần biết người này có thể bảo vệ mình là an tâm rồi.
Từ đêm qua đến giờ tinh thần của họ vẫn căng như dây đàn, vì mọi người đều không biết trận chiến giữa những người du hành có ảnh hưởng gì đến họ không.
Khi mọi người lên xe, Hạ Tiểu Nhiễm bỗng ngạc nhiên nói:
"Tại sao trong xe lại có 1 chiếc TV lớn như vậy? Ghế ngồi còn có thể biến thành giường! Thật thoải mái!"
Chu Huyền Ưng cười nói:
"Không có gì, cha ta đã chi hơn 200.000 để sửa mấy cái ghế cho thoải mái hơn."
Từ Tử Mặc quay sang nhìn hắn, đột nhiên nàng cảm thấy nếu một người đàn ông nói nhiều thì thật kinh khủng, có lẽ nàng vẫn thích nói chuyện với người ít nói kia hơn.
"Đúng rồi thầy Điền, Khánh Trần không đi cùng chúng ta sao, ta thấy chiếc xe này có bảy ghế, vẫn còn chỗ cho hắn mà."
Từ Tử Mặc hỏi.
Chu Huyền Ưng vội vàng nói:
"Chúng ta tổng cộng có sáu người, nếu bạn học Khánh Trần đi một mình thì không sao, nhưng nếu tỷ tỷ hắn đi theo thì chúng ta sẽ không có chỗ ngồi."
Điền Hải Long do dự một lúc mới nói:
"Để ta gọi xem hắn có đi không, nếu hắn đi cùng thì chúng ta chen chúc một chút cũng không sao."
Hắn nói xong thì rút điện thoại ra gọi 1 cú, nhưng tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên ngay bên cạnh họ.
Đám người kinh ngạc quay sang bên cạnh thì thấy Giang Tuyết đang đẩy Khánh Trần đến trước cửa khách sạn Vienna.
Khánh Trần yếu ớt cười nói:
"Chúc mọi người buổi tối tốt lành."
Giang Tuyết ngập ngừng nói:
"Là thế này, ta phải đi làm vài việc nên có thể nhờ mọi người chăm sóc Khánh Trần được không?"
Điền Hải Long sửng sốt:
"Có thể, đương nhiên có thể, ta mới là người dẫn hắn đến đây mà, đáng lẽ ta mới là người phải chăm sóc hắn."
"A, các ngươi chuẩn bị đi sao?"
Giang Tuyết nhìn chiếc xe Toyota Alphard đậu trước cửa khách sạn.
"Đúng vậy."
Điền Hải Long nói:
"Ta đang định gọi hỏi bạn học Khánh Trần có đi về cùng chúng ta không, nhưng ta thấy sắc mặt hắn rất không tốt, hắn có thể chịu được quãng đường dài 5 tiếng không? Nếu bây giờ hắn còn quá yếu thì ta có thể ở lại Hàm thành chăm sóc hắn, những bạn học khác sẽ về trước."
Triệu Á Vu bỗng nói:
"Đúng, thầy Điền ở lại chăm sóc hắn thì thích hợp hơn."
Khánh Trần khó nhọc nói:
"Không sao đâu, mọi người không cần lo, ta đã khâu vết thương lại nên ruột sẽ không lòi ra đâu."
Những học sinh khác đều nổi da gà vì những gì hắn vừa nói.
Chỉ có Từ Tử Mặc cảm thấy rất bình thường, nàng nói với Điền Hải Long:
"Thầy Điền, chúng ta cùng đưa Khánh Trần lên xe thôi, xe lăn cứ đặt ở cốp sau cũng được."
Sau đó hai người cùng mang Khánh Trần lên xe rồi cho hắn ngồi ở giữa, hai người ngồi hai bên, Từ Tử Mặc đang định giúp Khánh Trần cài dây an toàn thì bị hắn ngăn lại:
"Không cần đâu, nếu cài dây sẽ làm vết thương vỡ ra."
Khánh Trần lại nói với Giang Tuyết:
"Dì Giang Tuyết, ngươi cứ yên tâm làm việc, các bạn học sẽ chăm sóc cho ta."