Sau khi xác định không có ai, cô gái mới thở phào nhẹ nhõm.
Thái độ cẩn thận này của nàng cứ như đang có người đuổi giết nàng vậy.
"Đúng rồi, Lạc Thành ở đâu nhỉ, cũng không biết đi đến đó kiểu gì.”
Cô gái nhỏ giọng thì thầm.
...
Đếm ngược 144:00:00.
Ban đêm.
Trong quán bar khách sạn Vienna, Chu Huyền Ưng thấp giọng oán trách:
"Ngày mai còn phải tham gia kì thi quan trọng, kết quả tối hôm nay chỉ có thể làm đề trong quán bar. Nếu ngày mai thi không tốt thì trách nhiệm là của ai.”
"Của Khánh Trần đấy.”
Hạ Tiểu Nhiễm nói:
"Nhưng đã qua mất giờ rồi, Khánh Trần đâu, sao không thấy hắn xuất hiện?”
Mấy người thấp giọng trò chuyện với nhau, thật ra người lo lắng nhất vẫn là Điền Hải Long, nếu Khánh Trần xảy ra chuyện không may, hắn chính là kẻ tội đồ của trường ngoại ngữ Lạc Thành.
Trình độ dạy học của thành phố nhỏ chỉ có vậy, trong cả trường ngoại ngữ Lạc Thành, chắc phải mười năm mới cho ra một thanh viên Thanh Bắc, trên cơ bản trong mỗi một lớp cấp ba có khoảng một học sinh loại một chưa tốt nghiệp, ba học sinh loại hai chưa tốt nghiệp.
Đây chính là tình trạng thi đại học của Lạc Thành bây giờ.
Cho nên các giáo viên mới có thể coi Khánh Trần như bảo bối.
Đây chính là sinh viên Thanh Bắc mười năm khó có một lần...
Mọi người phải vất vả đợi mười năm, kết quả nói mất là mất luôn?
Điền Hải Long không chấp nhận được kết quả này...
Hắn nhìn về phía Tiểu Ưng, hỏi:
"Ờm, ta có thể hỏi rốt cuộc bạn Khánh Trần gặp phải chuyện gì không.”
Tiểu Ưng vừa cúi đầu nhìn điện thoại, vừa khổ sở nói:
"Có một số việc không thể nói, hình như hắn bị thương rất nặng, có lẽ hắn không thể tham gia kì thi ngày mai đâu.”
"Thương nặng?"
Điền Hải Long sợ ngây người:
"Thương nặng cỡ nào? Bây giờ hắn đang ở bệnh viện nào, ta muốn đi tìm hắn. Là ta dẫn hắn đến Hàm Thành, ta phải đưa hắn về nguyên vẹn.”
"Xin lỗi, bây giờ ta cũng không tìm thấy hắn, nhưng hãy tin ta, bây giờ hắn vẫn còn sống.”
Tiểu Ưng vội vàng giải thích.
Từ Tử Mặc ở bên cạnh nóng lòng:
"Sao ngươi có thể không biết hắn ở đâu chứ?”
Tiểu Ưng thấy Từ Tử Mặc và Điền Hải Long xông tới chỗ mình, bỗng nói:
"Được rồi, đã hết nguy hiểm. Mọi người có thể trở về phòng nghỉ ngơi, chúc mọi người ngày mai có thành tích tốt!”
Nói xong hắn liền xoay người chạy, sao hắn có thể giải thích rõ chuyện của Bạch Trú được chứ!
Hắn cũng muốn gia nhập Bạch Trú đó.
Từ Tử Mặc nhìn bóng lưng Tiểu Ưng, nhíu chặt mày.
Sáng sớm ngày hôm sau, Điền Hải Long mất ngủ với hai con mắt gấu trúc dẫn đội đi đến trường thi.
"Mọi người chuẩn bị thật kỹ, đồ dùng học tập, thẻ căn cước.”
Điền Hải Long ngáp một cái, dặn dò.
Nhưng vào đúng lúc này, tất cả mọi người đều ngây ra, họ nhìn về phía đại sảnh khách sạn Vienna, một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang đẩy một chiếc xe lăn, trên xe lăn là Khánh Trần mặt trắng bệch.
Họ nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc đêm qua Khánh Trần đã trải qua cái gì lại suy yếu như vậy.
Điền Hải Long ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh Khánh Trần.
Thế nhưng hắn còn chưa tới gần, Giang Tuyết đã chắn trước mặt Khánh Trần, đưa tay chặn đường đi của Điền Hải Long.
"Xin dừng bước.”
Giang Tuyết bình tĩnh nói.
Cánh tay máy dưới ống tay áo và găng tay của nàng đã loé lên đường vân màu xanh thẳm.
Giang Tuyết biết mục đích Khánh Trần xuất hiện hôm nay, như vậy tất cả những người ở bên cạnh Khánh Trần đều có thể là kẻ địch.
Cho nên, trách nhiệm của nàng hôm nay chính là đưa Khánh Trần vào trường thi an toàn, sau đó đón Khánh Trần trở lại khách sạn an toàn.
Nếu như còn không làm được điều này thì nàng đã không làm tròn bổn phận.
Mặc dù Khánh Trần cũng không mất đi năng lực chiến đấu.
Điền Hải Long và các học sinh kinh ngạc nhìn Giang Tuyết, trong phút chốc cũng không biết người phụ nữ này có quan hệ gì với Khánh Trần.
Bởi vì bình thường Giang Tuyết đều đeo găng tay, tất cả không thấy cánh tay máy của nàng.
"Đây là bạn học và thầy giáo của ta.”
Khánh Trần cười nói.
Giang Tuyết nghe nói như thế mới chậm rãi thả lỏng, đứng qua một bên.
"Ngươi là người du thời gian sao?"
Điền Hải Long thần sắc phức tạp mà hỏi, dù hắn đã biết đáp án, nhưng vẫn là muốn nghe Khánh Trần chính miệng thừa nhận.
Khánh Trần yếu ớt cười, nhưng cũng không thừa nhận:
"Thầy Điền, sắp đến giờ thi rồi, chúng ta đi thôi.”
"Thế này mà ngươi còn muốn tham gia kì thi?"
Điền Hải Long kinh ngạc.
"Đúng.”
Khánh Trần cười nói:
"Ta đã đồng ý với ngươi là sẽ vào được vòng trong mà.”
Mọi người phức tạp nhìn Khánh Trần, nhìn nhận người bạn này một lần nữa.
Họ không ngờ đối phương bị thương nặng mà vẫn còn đến tham gia kì thi, so với việc họ chỉ phải đợi ở quán bar đến 12 giờ, Khánh Trần thảm hơn họ nhiều.
Dưới tình huống này, Khánh Trần có thể thi được bao nhiêu điểm chứ? Hẳn là sẽ rất thấp, dù sao đau đớn sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ bình thường.
Có thể thi tốt mới lạ.
"Nếu không ngươi cứ dưỡng thương cho tốt đi.”
Từ Tử Mặc đột nhiên nói:
"Dù sao ngươi cũng không cần phải thi.”
"Không cần.”